Chương trước
Chương sau
"Đại Thánh và chúng ta hoàn toàn không phải là cùng một loại người, các người cũng đừng nghĩ có thể chen chân vào thế giới của bọn họ, đi thôi."

"Ai, mấy lão gia hoả ở Thính Vũ các sẽ không nương tay, muốn đánh bại một vị Đại Thánh còn khó hơn việc tự mình tu thành Đại Thánh."

"Thôi thôi, mặc dù còn có biện pháp khác nhưng không phải người bình thường có thể đi."

Đám người ai nấy đều thở dài, trong lúc nhất thời cổng trước Thính Vũ các trở nên an tĩnh.

Trải qua quá nhiều lần thất bại, rất nhiều người đã không còn lòng tin, một hồi lâu vẫn không có người đứng ra.

"Thủ vệ Thính Vũ các ở nơi nào."

Chỉ thấy khoảng tầm bảy tám người đứng ở ngoài trăm trượng, mà người cầm đầu là một thanh niên mặc áo đỏ, thân hình khôi ngô cao lớn, tướng mạo cũng có chút anh tuấn, mái tóc đỏ như máu dựng ngược từng chiếc một, mũi vểnh lên trời, khí thế ngang ngược càn rỡ vô cùng.

"Người nào bá đạo như vậy."

"Thật sự là quá phách lối mà."

"Không để ý tới trật tự công cộng, dùng Thánh uy đẩy ngã mọi người, thật sự là không có ai ra gì."

Hành vi vừa rồi của thanh niên áo đỏ khiến nhiều người rất tức giận, cả đám đều đồn dập trợn mắt nhìn sang.

Chẳng qua, khi bọn họ nhìn thấy sau lưng thanh niên áo đỏ kia có đến bảy. người tản mát ra khí tức Đại Thánh thì sắc mặt hơi đổi, nhao nhao lùi bước lại, xem ra người trước mắt không dễ chọc.

Bảy tên Đại Thánh, đội hình như vậy dù là ai nhìn thấy cũng bị dọa sợ.

Thanh niên áo đỏ kia không thèm để ý cảm xúc của mọi người, trực tiếp đi ngang qua, hắn ưỡn ngực ngẩn đầu nhìn về lão thủ vệ thính vũ các, âm thanh cao cao tại thượng nói:

"Người chính là con chó canh cửa Thính vũ các?"

Thủ vệ Thính Vũ các nghe vậy thì khuôn mặt trở nên âm trầm, hắn đường đường là Đại Thánh thế mà bị người vũ nhục, có thể nói là trước giờ chưa từng có.

Mọi người nghe vậy đều hít một hơi lạnh, Đại Thánh không thể nhục a, bởi vì bất cứ ai tu thành Đại Thánh thì có ai không phải là hạng người có thiên tư cao tuyệt cùng với nghị lực kinh người, nhân vật như vậy xứng đáng được người người tôn kính, dù là Bán Đế cũng sẽ không đối xử với một tên Đại Thánh như thế.

Thanh niên áo đỏ kia thế mà dám ở trước mặt mọi người mắng một vị Đại Thánh là chó giữ cửa, có thể nói là vô cùng phách lối.

"Người đến từ đâu, không biết nói tiếng người sao." Thủ vệ Thính Vũ các tỏ vẻ âm trầm. Thanh niên áo đỏ kia nghe vậy, cười lạnh:

"Lão gia hoả, trước mặt bản thiếu gia thì đừng có cậy già lên mặt, trong mắt ta ngươi chỉ là một con chó giữ cửa mà thôi."

"To gan"

Dù cho một người có hàm dưỡng tốt đến đâu cũng sẽ tức giận đến ói máu. Thủ vệ Thính Vũ các đã nhịn không nổi, trên người bộc phát ra một cỗ Thánh uy kinh người. Mặc dù ai cũng có thể nhìn ra được thanh niên áo đỏ kia có lai lịch không nhỏ nhưng Thính Vũ các cũng có quy cũ của chính mình, cũng không phải ai cũng có thể ngang ngược.

"Hù doạ ta? Hừ, lão cẩu, ta chính là thiếu tông chủ Càng Sương tông Càng 'Thâm Dịch, người thử đụng đến một cọng lông tóc của ta xem?”

Thanh niên áo đỏ cười lạnh, lẽ thẳng khí hùng đứng ở trước Thính vũ các, không hề coi ai ra gì.

Cái gì! Thiếu tông chủ Càng Sương tông!

Đám người nghe vậy ai nấy đều giật mình, ánh mắt rung động nhìn về thanh niên áo đỏ.

Không ngờ Thiếu tông chủ Càng Sương tông lại là người trước mắt.

Ở Thiên cơ Thánh Thành, ba chữ Càng Sương tông có thể nói là như sấm bên tai, đại danh đỉnh đỉnh. Chính là đại tông môn chỉ đứng sau đệ nhất tông môn 'Thượng Nguyên tông, dù là Kiếm Đế cung cùng Thiên phù tông cũng không bằng.

Hơn nữa, Càng Sương tông Thiếu tông chủ Càng Dịch Thâm chính là con trai độc nhất của hai vị vô thượng Đế giả trong Càng Sương tông.

Cũng bởi vì hai vị Đế giả này đến tuổi già mới có con nên vô cùng sủng ái Càng Dịch Thâm, có thể nói là nuông chiều từ bé, nâng con như nâng trứng.

Vẫn nghe đồn tên hoàn khố Càng Dịch Thâm làm người vô cùng phách lối, toàn bộ người trong Thiên cơ Thánh thành không ai không biết, không người không hay.

Thủ vệ Thính vũ các nghe vậy khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng, theo bản năng. thu hồi khí tức, Thiếu tông chủ Càng Sương tông là người không thể trêu chọc. Cho dù là hắn cũng cảm thấy khó xử.

Những người khác càng không dám nói lời nào, ai cũng sợ trêu chọc tên sát tỉnh trước mắt.

Càng Thâm Dịch liếc nhìn đám người xung quanh, cười nhẹ một tiếng, trong mắt hắn những người này chẳng khác gì heo chó, cho dù là thủ vệ Thính Vũ các cũng thế.

"Hừ, lão gia hỏa, bản thiếu gia cũng chẳng muốn làm khó dễ ngươi, mặc dù bản thiếu gia chưa đột phá đến Đại Thánh cảnh, nhưng ta có thể tiến vào Thính Vũ các chính là vinh hạnh của các ngươi, ngươi hẳn là không có ý kiến gì chứ?"

Càng Dịch Thâm nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Thủ vệ Thính Vũ các rất khó coi, xét về thân phận thì Càng Dịch 'Thâm hoàn toàn có tư cách tiến vào Thính Vũ các, nhưng nếu cứ như vậy thả bọn họ đi vào thì hắn lại nuốt không trôi cục tức này, mà danh vọng của Thính Vũ các cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Ngay lúc Thủ vệ Thính Vũ các đang khó xử, bỗng nhiên lỗ tai hắn khế nhúc nhích, hình như có ai đó đang truyền âm cho hắn.

Dường như đã nhận được chỉ thị, thủ vệ Thính Vũ các biểu lộ trang nghiêm, thái độ kiên quyết lạnh lùng nói:

"Thật có lỗi, Thính Vũ các có quy củ của chính mình, không thành Đại Thánh thì chỉ có hai cách để tiến vào, một là chiến thắng lão phu, hai là có thân phận tôn quý. Đáng tiếc thân phận của ngươi còn chưa đủ."

"Cái gì! Lão cẩu! Ngươi dám nói bản thiếu gia không đủ tư cách?" Càng Dịch Thâm nghe vậy liền giận dữ, hắn kiêu ngạo nhất chính là thân phận của mình, bởi vì cha mẹ của hắn đều là Đế giả chân chính trên đại lục, toàn bộ Thiên cơ Thánh Thành có mấy ai so được với hắn?

Đám người xung quanh nghe vậy đều âm thầm hít một hơi lạnh.

Theo lý thuyết thì thân phận của thiếu tông chủ Càng Sương tông đã đủ cao, cho dù đi tới bất cứ nơi đâu cũng không ai dám coi thường.

Nhưng hiển nhiên, đại nhân vật của Thính Vũ các đã lên tiếng, không cho Càng Sương tông phần mặc mũi này.

"Dĩ nhiên không đủ, trong mắt Thính Vũ các chúng ta chỉ có người thừa kế Thượng Nguyên tông, Thái tử Tử Tiêu Vương triều,

Hải tộc Công chúa, Họa Tâm Tiên tử hoặc là chấp đạo truyền nhân của Vạn Vật liên minh.... mới được xưng là tôn quý.

Thủ vệ Thính Vũ các bình chân như vại, hoàn toàn không có ý muốn nhượng bộ.

Có Thính Vũ các làm chỗ dựa, hắn tự nhiên không cần phải sợ hãi bất cứ ai. "Lão cẩu, ngươi muốn chết."

Trong mắt Càng Thâm Dịch toát ra sát khí kinh người, giống như một con rắn độc bị người khiêu khích vậy.

Đúng như thủ vệ Thính Vũ các nói, so với những người mà hắn vừa kể tên, Càng Dịch Thâm thua kém một bậc.

Nhưng Càng Thâm Dịch lại cảm thấy lão nhân trước mắt rõ ràng là cố ý nhục nhã hắn.

Đám người xung quanh không dám nói chuyện, tất cả đều dồn dập lui về sau.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được Thính Vũ các đã quyết định không nhượng bộ Càng Sương tông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.