Chương trước
Chương sau
Hàn Kiêu thánh kiếm tản qua vô tận thánh quang, dung hợp làm một với pháp tắc thiên địa, trực tiếp đánh về sự phong tỏa của Minh Hoàng Thi Văn, sau đó phóng thẳng lên trời.

Tịch Thiên Dạ không có đuổi theo mà đưa ánh mắt nhìn về phía Khương Thừa Tử.

"Đã sớm biết sẽ thế này thì sao lúc trước còn làm thế? Tâm thuật bất chính, tham lam vô độ, cường thủ cướp đoạt, tất có báo ứng."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Nhiếp Nhân Hùng, dù ngươi giết ta thì đoàn trưởng đại nhân cũng sẽ nhất định không tha cho ngươi."

Khương Thừa Tử lạnh lùng nói.

Nếu không phải đoàn trưởng đại nhân không ở trong Vân Hoang Liệt Giả thành mà đang tu luyện sâu trong Vân Mãng sơn mạch, bọn hắn há lại bị người khác khi dễ đến tận đây.

Hàn Kiêu thánh kiếm đã mang theo tin cầu cứu của hắn đi tới nơi tu luyện của đoàn trưởng đại nhân, tin tưởng sau khi biết tin thì tất nhiên sẽ không tha cho tên hỗn đản trước mắt này.

Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng không thèm nói thêm gì nữa, bốn đầu Minh Hoàng Thi Văn căn bản không cho Khương Thừa Tử phản kháng, trực tiếp quấn chặt lấy hắn, từng thi văn quỷ dị đâm sâu vào trong người hắn điên cuồng thôn phệ bản nguyên tinh khí.

Cùng lúc đó, Tịch Thiên Dạ nhanh chóng biến mất tại chỗ, kéo theo Khương Thừa Tử đang nửa sống nửa chết vượt qua trăm dặm, xuất hiện ở trước nhị đoàn trưởng Thiết Công Minh của Viêm Lang Liệp Yêu đoàn.

Cái gì!

Thiết Công Minh trừng mắt kinh hãi, hắn không ngờ thanh niên kia có thể đuổi kịp nhanh như thế.

Hắn vốn cho rằng lão đại bị người kia ngăn cản thì hắn sẽ có hi vọng chạy trốn, nhưng nào ngờ đó chỉ là hắn tự mình tưởng bở mà thôi.

Khương Thừa Tử cũng rất ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng cười khổ một cái, lúc này hắn đã ý thức được bốn người bọn hắn sợ là thật sự toàn quân bị diệt.

Ai lại nghĩ một tu sĩ trẻ tuổi lại biến thái đến cỡ này chứ. Vồn chỉ là một lần cướp bóc rất đơn giản, kết quả lại là toàn quân bị diệt. Uỳnh!

Lão đại Khương Thừa Tử của Viêm Lang Liệp Yêu đoàn nhanh chóng bị Minh Hoàng Thi Văn hút thành thây khô, rơi bịch xuống đất, chết không chỗ chôn.

Lão nhị Thiết Công Minh cũng không thoát khỏi ma trảo, bị bốn đầu Minh Hoàng Thi Văn bọc lại như bánh chưng, cũng bị hút thành thây khô trong nhá mắt, thành hồn và sinh mệnh lực bị thôn phệ toàn bộ.

'Trong một thời gian ngắn ngủi, bốn Đại Thánh cường đại của Viêm Lang Liệp 'Yêu đoàn đều đã chết đi, không một ai sống sot.

Cả tòa Vân Hoang Liệt Giả thành đều yên tĩnh vô cùng, ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ phảng phất như nhìn một con quỷ bò ra từ địa ngục.

Thật là đáng sợi

Trong Bình Thủy Các, sắc mặt của Lý Vĩnh Lệ trắng bệch siết chặt nắm đấm lại, trong đôi mắt tràn đầy e sợ, không dám nhìn thẳng người trẻ tuổi kia.

Về phần người trung niên áo xanh bên cạnh nàng đã đứng không vững, phải năm lấy lan can mới miễn cưỡng đứng được.

Bọn hắn tương đối may mắn, không mạo muội dò xét khách nhân kia, nếu không hậu quả khó mà lường được.

Hơn nửa tu sĩ trong Vân Hoang Liệt Giả thành nhìn về phía Tịch Thiên Dạ đều e ngại vô cùng, không ai dám nói chuyện, thậm chí thở mạnh cũng không dám.

"Làm sao Nhiếp huynh có thể.......

Hướng Thiên Huân sợ hãi thốt lên, dù là người của Kiếm Đế cung cũng không ngờ răng Thiên Nhân Hùng sẽ cường đại đến cỡ này.

Mà thủ đoạn hắn mới thi triển căn bản không chỉ đơn giản là thánh thể cường đại mà thôi.

Một màn vừa rồi vô cùng quỷ dị và tà môn, giống như ác ma xuất thế. "Cho dù hắn tu luyện công pháp ma đạo cũng không thể tà dị như thế đi." Lâm Anh Hàn lẩm bẩm.

Trên đại lục Nam Man có một ít nhân loại tu luyện công pháp ma đạo, công pháp của họ thường là bắt chước Thâm Uyên Ma Tộc, ma đạo tu sĩ vẫn được. xưng là quỷ dị tà môn, loại tu sĩ ấy thật không dễ trêu chọc.

Tỷ như thế giới hắc ám, các tông môn bên trong đó cơ hồ đều là ma đạo tông môn.

Nhưng Lâm Anh Hán đã gặp không ít cường giả ma môn cũng không một ai có thể cho hắn cảm giác tà dị và thất kinh như này.

"Nhiếp huynh giết chết bốn tên phó đoàn trưởng của Viêm Lang Liệp Yêu đoàn, phiền phức lớn rồi!"

Sắc mặt của Trương Huân Y lại là ngưng trọng vô cùng, sự lo lắng trong ánh mắt không giảm bớt chút nào. Nàng là đại sư tỷ của Kiếm Đế cung, nên rất rõ ràng liệp yêu đoàn mạnh nhất trong Vân Hoang Liệt Giả thành không đơn giản như bề ngoài, những liệp yêu đoàn có thể làm mưa làm gió trong Vân Hoang Liệt Giả thành đều có thế lực cường đại chống lưng phía sau.

Tỷ như Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn, theo nàng biết thì phía sau chính là Khô Tịch Môn, hung danh khắp cả Thiên Cơ thánh thành.

Khô Tịch Môn mặc dù chỉ là một tông môn, nhưng vẫn thuộc về Tán Sĩ Liên Minh, Khô Tịch Môn có kết cấu rất đặc thù, nội bộ lỏng lẻo, thậm chỉ không mở cửa thu đồ, dạy bảo đệ tử, truyền thừa công pháp như những tông môn bình thường khác.

Khô Tịch Môn rất ít khi thu môn đồ trẻ tuổi, ngược lại chỉ thích thu nhận những tu sĩ hung ác trên đại lục, toàn bộ người của Khô Tịch Môn đều là hạng. người hung tàn ngoan lệ trên đại lục.

Chỉ luận về thực lực mà nói, Khô Tịch Môn không yếu hơn Kiếm Đế cung chút nào, thậm chí có thể còn ở phía trên.

Nhiếp Nhân Hùng giết chết toàn bộ bốn Đại Thánh của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn, hiển nhiên đã trêu chọc đến Khô Tịch Môn.

Dựa theo tác phong làm việc của Khô Tịch Môn há sẽ bỏ qua việc này!

Tịch Thiên Dạ lơ lửng giữa không trung, không quan tâm đến cách nhìn của người khác chút nào.

Một cỗ lực lượng bàng bạc bùng lên trong người hắn, sau khi thôn phệ bốn Đại Thánh uy tín lâu năm thì năng lượng bên trong thi thân của của hắn kém chút nữa tràn ra, có chút không thể điều khiển.

Hắn yên lặng vận chuyển Minh Hoàng Luyện Thi thuật, chuyển hóa toàn bộ bản nguyên năng lương tinh thuần kia.

Những chỉ nhánh hoa văn trên người Tịch Thiên Dạ càng ngày càng nhiều, bốn đầu Minh Hoàng Thi Văn ngày càng tươi tốt, thậm chỉ đầu Minh Hoàng Thi Văn thứ năm đã sinh ra từ trong bụng hắn, dần dần sinh trưởng lớn mạnh.

Minh Hoàng Thi Văn trên Minh Hoàng Chiến Thi Thân càng nhiều thì càng cường đại. Nếu như đầu Minh Hoàng Thi Văn thứ năm được sinh ra, thi thân của hắn sẽ lại càng cường đại hơn.

Nghĩ đến đây, khóe miệng của Tịch Thiên Dạ nở ra một nụ cười, chí ít giết bốn tên này cũng thu hoạch không ít, không uổng công hản xuất thủ.

Vẫy tay một cái, bảo vật trữ vật của bốn tên phó đoàn trưởng Viêm Lang Liệp 'Yêu Đoàn bay vào trong tay hắn.

Là bốn phó đoàn tưởng của một liệp yêu đoàn cường đại nhất Vân Hoang Liệt Giả thành, xông xáo thám hiểm trong Vân Mãng sơn mạch nhiều năm, bảo vật trên người đương nhiên sẽ không ít, sợ là còn phải giàu có hơn Đại Thánh bình thường rất nhiều.

Tịch Thiên Dạ đương nhiên sẽ không khách khí, thu hết tất cả bảo vật của bọn hắn vào.

Những thứ khác không nói, chỉ cần chuôi Huyền Thiết Trọng Xích được luyện chế từ Cửu Huyền Trọng Thiết này đã là một bảo vật không tệ.

Cái mà Tịch Thiên Dạ nhìn trúng dĩ nhiên không phải Trọng Xích, mà là vật liệu chế tác ra nó, Cửu Huyền Trọng Thiết.

Nếu như dung luyện lại Cửu Huyền Trọng Thiết một phen thì bảo vật được luyện chế ra cũng coi như không tê.

"Kẻ nào dám giết chết người của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn!?"

Âm ầm!

Ngay tại lúc Tịch Thiên Dạ đang thu thập bảo vật, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía ngoài Vân Hoang Liệt Giả thành.

Âm thanh đó vang vọng từ xa lại gần, cuồn cuồn giống như thủy triều, bao. phủ toàn bộ Vân Hoang Liệt Giả thành trong nháy mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.