Chương trước
Chương sau
Sóng xung kích năng lượng do Cự Quy Thánh Tôn tự bạo không chỉ phá hủy 'Thứ Nguyên Không Gian trạm mà đồng thời cỗ năng lượng kinh người cũng bao phủ toàn bộ Cự Quy Thánh Thành, phảng phất muốn phá hủy hoàn toàn Thánh Thành.

Đương nhiên, hỗn loạn cũng không kéo dài quá lâu, rất nhanh cơn bão năng lượng đã bị trận pháp hộ thành của Cự Quy Thánh Thành trấn áp xuống. Nhưng. dù chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt cũng tạo cho Cự Quy Thánh Thành một tổn thất khó có thể đo lường được.

"Đuổi theo cho ta, lập tức sửa chữa Thứ Nguyên Không Gian trạm thật tốt để đuổi theo, ai dám để cho đám người kia đào tẩu thì ta sẽ hỏi tội hắn."

Viêm Quy tộc trưởng nổi trận lôi đình, suýt chút nữa đã làm hỏng cả phủ thành chủ.

"Lập tức cản lại cho ta, quyết không thể để cho đám người Vân Phượng cổ quốc chạy thoát."

Tước Vân Đồng cũng tức giận, nếu để cho đá người Vân Phượng cổ quốc kia chạy đến Thiên Cơ Thánh Thành thì hậu quả không thể nào đo lường được.

Hàng trăm hàng ngàn cơ giới đại sư chen chúc nhau đi ra từ trong căn cứ quân sự của Viêm Quy tộc, toàn lực chạy tới sửa chữa thông đạo của Thứ Nguyên Không Gian trạm.

Không có thông đạo thời không thì bọn hắn không thể nào đuổi kịp được đám người Vân Phượng cổ quốc kia.

Trong thông đạo của Thứ Nguyên Không Gian là một mảnh tối tắm mù mịt yên tĩnh đến cực điểm, ngẫu nhiên hiện lên một số điểm sáng bảy màu, đó là màu sắc khác biệt duy nhất trong thông đạo Thứ Nguyên Không Giang này.

Một chiếc chiến hạm cỡ lớn đang toàn lực phi hành đi đến phía Thiên Cơ Thánh Thành, bởi vì không có tồn tại lực cản nên tốc độ của nó nhanh đến kinh người, gấp mười lần so với trong không gian bình thường.

Là thông đạo giao thông chủ yếu của Nam Man đại lục, nên ngẫu nhiên cũng gặp một số phi thuyền không gian trong Thứ Nguyên không gian, bất quá những phi thuyền không gian ấy nhìn thấy chiến hạm quân sự khổng lồ như thế cũng chủ động tránh né, căn bản không dám trêu chọc.

Tịch Thiên Dạ mặc một bộ áo choàng che phủ toàn bộ cơ thể khoanh chân ngồi trên boong tàu của chiến hạm, nếu không dùng mắt thì người ta sẽ có cảm giác như một đoàn sương mù mông lung vậy.

Vân Tiểu Thanh ngạc nhiên nhìn sang bóng lưng Tịch Thiên Dạ, rất muốn biết xem phía dưới cái áo choàng kia là một người như thế nào.

Không chỉ có Vân Tiểu Thanh mà cả Đồ lão cùng một đám tu sĩ của Vân Phượng cổ quốc cũng nhìn sang Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên.

Đồng thời cũng có chút ảo mộng cùng hốt hoảng.

Vậy mà bọn hắn có thể trốn thoát ra từ Cự Quy Thánh Thành, lại vẫn còn sống.

Sau khi chiến hạm vào được trong thông đạo của Thứ Nguyên Không Gian thì tất cả mọi người đều nhẹ nàng thở ra một hơi, có cảm giác hưng phấn khi sống sót sau tai nạn.

Vân Thành Dực cùng Vân Tử Vận rất muốn tiến lên để cảm tạThạch tiền bối nhưng cả hai cũng nhìn ra được bây giờ Thạch tiền bối không muốn bị người khác quấy rầy cho nên vần luôn đứng yên tại chỗ, không nói gì.

"Tiểu công chúa, các người đã từng gặp qua Thạch tiền bối rồi sao?"

Vân Tiểu Thanh tiến lên trước hỏi.

Vân Tử Vận nghe vậy hơi do dự một chút nhưng vẫn gật nhẹ đầu.

"Vậy... Có thể miêu tả một chút tướng mạo của Thạch tiền bối cho Thanh di nghe được hay không?"

Trong lòng Vân Tiểu Thanh tương đối hiếu kỳ, không nghĩ tới tiểu công chúa lại biết một chút tin tức liên quan đến linh hồn thần bí này.

Vân Tử Vận khẽ lắc đầu nói: "Thanh di, không được Thạch tiền bối cho phép ta không thể làm như thế”

Mặc dù niên kỷ Vân Tử Vận còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, mặc dù Thạch tiền bối không có dặn dò bọn hắn điều gì nhưng tiền bối đã che kín mình lại, hiển nhiên là không muốn cho người khác nhìn thấy tướng mạo của mình.

Vân Tiểu Thanh nghe thấy vậy hơi thất vọng, nhưng cũng biết điều đó không thể nào cưỡng cầu.

Cái gọi là thông đạo thứ nguyên không gian kỳ thật chính là gấp không gian lại làm rút ngắn khoảng cách giữa hai tiếp điểm, giúp lộ trình của thuyền không gian được giảm đi hàng trăm thậm chí là hàng ngàn lần.

Khoảng cách từ Cự Quy Thánh Thành đi đến Thiên Cơ Thánh Thành vô cùng xa xôi, nếu đi ở không gian bình thường thì cho dù có cưỡi chiến hạm cỡ lớn cũng phải mất một năm mới đến được. Nhưng nếu đi trong thông đạo thứ nguyên không gian thìthời gian lại được rút ngắn mấy trăm lần, chỉ cần một ngày là tới nơi.

Đương nhiên, tu sĩ trên Nam Man đại lục không cách nào tu kiến thông đạo. thứ nguyên không gian được, chỉ có thần mới có đủ lực lượng ảnh hưởng đến thông đạo không gian.

Những thông đạo không gian trên Nam Man đại lục này đều được để lại từ thời thượng cổ, về sau nhân loại không ngừng kiến tạo thành trì trên những điểm có thông đạo không gian dày đặc, dân dần mới hình thành mạng lưới giao thông của Nam Man đại lục như hiện nay.

"Cũng không biết đến lúc nào mới tới được Thiên Cơ Thánh Thành."


Vân Tử Vận có chút sa sút nói, đôi mắt sáng nhìn về phía hư không tối tăm mờ mịt xung quanh, di chuyển bên trong thông đạo thứ nguyên không gian thì trước mặt bọn họ chỉ có không gian hư vô đen tối mà không thấy bất kỳ một phong cảnh nào. Cho nên dù là hành trình trong thứ nguyên không gian rất ngắn nhưng người ta thường sẽ cảm thấy rất dài.

Nhất là trong lòng mọi người của Vân Phượng cổ quốc, cả đám đều vô cùng nóng nảy nên sẽ cảm thấy thời gian càng dài thêm.

Vân Tử Vận thở dài, nàng rất muốn nhanh chóng tiến đến Thiên Cơ Thánh Thành bởi chỉ có tiến đến Thiên Cơ Thánh Thành thì bọn hắn mới tìm được biện pháp cứu vớt Vân Phượng cổ quốc.

Tịch Thiên Dạ thấy vậy khẽ mỉm cười, chỉ một ngón tay ra phía trước. Một khắc sau, từng phù văn huyền diệu không ngừng phiêu tán ra từ trên người hắn, những phù văn đó ẩn chứa áo nghĩa rất huyền diệu, không ngừng khuếch tán ra bốn phía, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ chiến hạm cỡ lớn.

Rất nhanh, một màn thần kỳ xuất hiện, chỉ thấy hư không xung quanh chiến thuyền dần dần trong suốt, nguyên bản thế giới vẫn tối tăm mù mịt như bị người ta

khai phá, ánh nắng cùng màu sắc bắt đầu xuất hiện trong tâm mắt mọi người.

Phảng phất như không gian hư vô biến thành một khối pha lê, giúp bọn hắn trông thấy cảnh sắc bên ngoài qua pha lê đấy.

"Cái đó là..."

"Làm sao có thểi"

"Ông trời của ta, ta đang thấy cái gì thế này?”

Trên chiến hạm, tất cả mọi người đều khiếp sợ, từng người nhìn sang thiên địa bên ngoài bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Phong cảnh lúc này đã hoàn toàn khác biệt với lúc trước.

Bọn hắn đã thấy được ánh nắng, nhìn thấy đại địa, trông thấy hải dương, còn có cả rừng cây nữa.

Bọn hắn như một vị khách qua đường đi ngắm khung cảnh của một thế giới khác.

"Hư không hóa bích lũy! Làm sao có thểt"

Thân thể Vân Tiểu Thanh run rẩy, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi nhìn sang Tịch 'Thiên Dạ như một tôn thần.

Đây căn bản không phải thủ đoạn mà phàm nhân có thể làm được, chỉ có thần mới sở hữu được năng lực như thế.

Tu sĩ của Vân Phượng cổ quốc đã không nói ra lời, lại nhìn đoàn linh hồn thần bí kia bằng cặp mắt khó tin.

"Mau nhìn, đó là Thiên Cơ Thánh Thành."

Vân Tử Vận đột nhiên hưng phấn mà chỉ về phía trước, kỳ thật không cần nàng nói thì tất cả mọi người đã trông thấy rồi.

Cuối con đường chính là điểm đến trong hành trình của bọn họ, là một tòa thành trì nguy nga to lớn. Nếu nói nó là thành trì chi bằng bảo đó là một tiểu thế giới thì đúng hơn, bởi vì Thiên Cơ Thánh Thành không có tường thành, nó có thể xưng là một khối đại lục rộng lớn.

Tất cả mọi người chấn động nhìn sang Thiên Cơ Thánh Thành, bởi vì chưa ai dùng góc độ này mà quan sát nó cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.