Chương trước
Chương sau
Thân là huynh trưởng của Tước Thần Quang, luận về tu vị thôi Tước Ất Sam đã mạnh hơn không ít. Gã chỉ cách Đại Thánh chỉ cảnh một bước ngắn mà thôi.

Một cỗ khí tức thánh đạo sâm nhiên bùng nổ giữa tửu lâu, khiến toàn bộ thực khách mặt trắng bệch vì sợ hãi.

Thời kỳ đại đế, dù trình độ tu luyện tổng thể của Nam Man đại lục đã tăng lên nhưng Thánh Nhân viên mãn vẫn cứ là bá chủ. Huống hồ tu vi của Tước Ất Sâm đã có thể tính là nửa bước Đại Thánh Cảnh.

"Bản tọa rút linh hồn của ngươi ra tra tấn trăm năm, khiến ngươi sống không bằng chết, muốn hình thần câu diệt cũng không được”

"Huyết sát phệ hồn!"

Đáy mắt Tước Ất Sâm đầy vẻ dữ tợn, gầm lên phần nộ. Một lưồng huyết khí xoáy tròn hiện lên trên đầu Tịch Thiên Dạ, tựa như một khuôn miệng đẫm máu chuẩn bị nuốt chửng lấy hắn.

Từ vòng xoáy đó tản ra huyết tỉnh sát khí không gì sánh kịp, chẳng khác nào gọi lên từ địa ngục.

Toạn bộ người trong Thủy tình cầu nhận ra linh hồn của mình nhói buốt giống như sắp không khống chế nổi mà bật ra khỏi thân thể rồi bị vòng xoáy kia cắn nuốt.

Huynh muội Vân Thành Dực và Vân Tử vận ngồi đối diện Tịch Thiên Dạ, đồng nghĩa với việc ngồi gần vòng xoáy nhất, sắc mặt đã trắng bệch.

Cả hai đầu váng mắt hoa. Nếu không phải Tước Ất Sâm chưa muốn cả hai xảy ra bất trắc, sợ là với tu vi của bọn hắn đã bị vòng xoáy kia hút lấy linh hồn trong nháy mắt.

Trong lòng cả hai đều bối rối. Thánh thuật đáng sợ nhắm riêng vào linh hồn như vậy chẳng phải là khắc tinh của Thạch Đầu tiền bối sao.

Phải biết rằng tiền bối không có thân thể, chỉ có một dải linh hồn mà thôi. Đứng trước bí thuật phệ hồn kia càng không có sức chống cự.

Nhưng Tịch Thiên Dạ vẫn cứ lẳng lặng ngồi trên ghế, một góc áo cũng không bị rung chuyển.

Đồng tử Tước Ất Sâm co rút. Không ngờ bí thuật huyết sát phệ hồn của mình lại không làm gì được kẻ thần bí trước mắt.

Ai chưa đạt tới đại thánh cảnh thì dù chưa biết thân phận, lai lịch tới đâu, Tước Ất Sâm sẽ rất coi thường.

"Rốt cục ngươi là ai? "

Tước Ất Sâm quát một tiếng, ánh mắt nghi hoặc không thôi. Nếu như kẻ kia là một vị Đại Thánh, tình huống này e là có phần không ổn cho lắm.

"Không biết tự lượng sức mình."

Mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên một tia sáng âm u. Chỉ trong chớp mắt liền có một luồng sóng linh hồn kinh hãi thế tục phát ta từ đồng tử của hắn.

Cỗ năng lượng đó đơn giản mà nói là không thể tưởng tượng nổi, trực tiếp phá tan vòng xoáy huyết ắc trên trời. Đồng thời, nó còn đánh thẳng vào người Tước Ất Sâm, đẩy hắn bay ngược lại bảy tám bước.

"Thánh Giả Ý niệm lực."

Tước Ất Sâm nhíu mày, không những không giận mà còn tỏ ra mừng rỡ. Trong khoảnh khắc va chạm, mặc dù hắn rơi vào hạ phong nhưng cũng kịp nhận ra người thần bí kia chưa đạt tới tu vi Thánh Cảnh, chỉ là một gã Thánh Giả Ý niệm lực mà thôi.

Huyết Sát phệ hồn của hắn có tiếng là cắn nuốt thẳng vào linh hồn con người, nhưng Thánh Giả Ý Niệm lực vô tình lại khắc chế được chiêu này. Chẳng trách sao đối phương không mảy may bị hại.

Tự cho là đã nắm rõ nội tình của Tịch Thiên Dạ, đáy lòng Tước ất Sơm thở phào, lạnh lùng vung tay thốt lên:

"Tất cả ra tay đánh chết gã kia, tốc chiến tốc thắng".

Hắn biết không thể cù cưa trong Thiên Bảo các, nhất định phải đánh nhanh diệt gọn. Nếu không, chưa chắc hăn có thể bắt hai vị hậu duệ chính tông của Vân Thiên Cố quốc đi.

Lời hắn vừa dứt, bốn năm gã tu sĩ huyết tinh quỷ tước tộc đồng loạt tản ra khí tức cưồng bạo vô cùng tận. Hóa ra tất cả đều có tu vi Thánh cảnh viên mãn. Kể cả tính trong đống cao thủ nhiều như mây của huyết tộc thì bọn hắn cũng không phải hạng tôm tép.

Chỉ một tòa Cự Quy thánh thành lại có tới sáu tên cường giả có tu vi Thánh cảnh viên mãn tụ họp, đủ thấy huyết tộc coi trọng nơi này ra sao.

"Mấy vị bằng hữu gây chuyện ở Thiên Bảo các, chẳng phải là phá bỏ quy củ hay sao? "

Đang lúc đám người huyết tinh quỷ tước tộc định toàn lực xuất thủ, một giọng nói nhàn nhạt cất lên. Ngay sau lưng là một bóng người, chẳng biết từ lúc nào.

đứng giữa cổng vào nhà hàng Thủy Tinh cầu, lặng lẽ nhìn đám người huyết tộc.

Đó là một trung niên mặc áo nho sinh, toàn thân có vài phần khí chất văn nhân mặc khách.

"Trương chủ sự!" "Trương chủ sự - người phụ trách Thiên Bảo các."

"Rốt cục hắn xuất hiện rồi. Mẹ nó, đám huyết tinh quỷ tước tộc kia quá phách

lối:

"Ta đã bảo rồi, Thiên Bảo các sao có thể nhãn nhịn để người huyết tộc gây rối ở địa bàn của mình."

Khách khứa trong tửu lâu nhìn người trung niên nọ, dồn dập bàn luận.

Nếu người của Thiên Bảo các không ra mặt chỉ sợ bọn hắn cơm cũng ăn không nổi. Bỏ một đống tiền ra đến Thiên bảo các ăn cơm là để hưởng thụ chứ không phải để chịu tội.

Người đến lại không phải ai khác, là chủ sự Thiên Bảo cung của Cự Quy Thánh thành - Trương Giang Cổ, chưởng quản một tòa Thiên Bảo Các to lớn ở

Thánh thành, có thể nói là quyền cao chức trọng.

"Trương chủ sự, huyết tinh quỷ tước tộc chúng ta có chuyện quan trọng đang làm. Mời Trương chủ sự duỗi tay, sau này huyết tộc tất có hậu tạ."

Tước Ất Sâm thấy Trương Giang Cổ xuất hiện, sắc mặt cứng đờ nghĩ thầm: đến nhanh thật.

Địa chủ Thiên Bảo các dĩ nhiên không thể cho bọn hắn tùy ý làm trò xăng bậy trong Thiên Bảo các.

Song Tước Ất Sâm không hề bối rồi, bình tĩnh chắp tay hành lễ mà nói. Hắn cho rằng huyết tinh quỷ tước tộc và Thiên Bảo cung có quan hệ không tệ. Giữa đôi bên thường xuyên có giao thiệp vì lợi ích, muốn Trương Giang Cổ cho

bọn hắn chút thể diện cũng chẳng khó là bao.

Nhưng Trương Giang cổ lại lắc đầu, thản nhiên nói:

"Quy củ là quy củ, không có quy củ thì làm sao vào khuôn khổ. Mấy người các ngươi động đến khách nhân của Thiên Bảo các trên địa bàn của Thiên Bảo các, tức là phá hoại nghiêm trọng quy củ của Thiên Bảo Các. Nể mặt Huyết tinh quỷ tước tộc nên tại hạ không làm khó dễ các ngươi, tự giải quyết cho tốt đi vậy."

Trong khoảnh khắc, sắc mặt Tước Ất Sâm trở nên khó coi vô cùng, mắt lóe lên huyết quang đầy vẻ lưỡng lự.

Bắt Vân Tử Vận và Vân Thành Dực là nhiệm vụ thiết yếu mà huyết tỉnh quỷ tước tộc phân công, nội tình có quan hệ rất lớn, không thể sơ sảy.

Nhưng Thiên Bảo các... lại càng không dễ trêu vào. Nếu không phải vì tiểu công chúa của Vân Thiên cổ quốc quá quan trọng, về cơ bản hắn sẽ không đến

Thiên bảo các bắt người.

Dù sao, Thiên Bảo cung đứng sau Thiên Bảo các là một thế lực đáng sợ đủ khiến huyết tộc e dè. Nếu họ không thèm nể mặt huyết tộc thì hắn cũng bó tay.

Đáy mắt Tước Ất Sâm lại thấy huyết quang lấp lánh không ngừng, rõ vẻ tiến thoái lưỡng nan.

Trương Giang Cổ thì chắp tay sau lưng không chút nóng nảy, mặc kệ Tước Ất Sâm tự quyết. Lời hắn nói đã quá rõ ràng rồi: muốn làm gì thì sau đó tự phải gánh lấy hậu quả.

Vân Thành Dực và Vân Tử Vận vô cùng khẩn trương, người đứng sát vào nhau.

Tịch Thiên Dạ nhàn nhã nhất, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Trong mắt hẳn giống như chỉ có trời đất bao la.

Tước Ất Sâm hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Trương Giang Gổ nói:

"Trương chủ sự, vừa rồi tại hạ lỗ mãng. Thiên Bảo cung nhất định phải cho thể diện. Chúng ta đi vậy. "

Tước Ất Sâm vung tay lên dẫn đám người huyết tinh quỷ tước tộc bỏ đi. Vân Chí Thần thấy cảnh này, dù có vẻ không cam lòng nhưng cũng đành nối gót.

"Các vị đi thong thả. Mở cửa làm ăn nên quy củ là số một, xin đắc tội! "

Trương Giang Cổ thản nhiên đáp, câu cú kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.