Chương trước
Chương sau
Cơ giới thuật của Viêm Quy tộc nổi tiếng thiên hạ. Mà khôi lỗi lại là một dạng cơ giới quy mô lớn. Thường những tông môn hay chủng tộc tỉnh thông khôi lỗi thuật cũng sẽ rất mạnh về luyện chế khôi lỗi băng máy móc.

Nghe nói, Viêm Quy Tộc thậm chí có cả những loại khôi lỗi cấp Đại Thánh đủ khả năng chống lại Đại Thánh tu sĩ. Trong gia tộc này thì cường giả không phải tu sĩ mà là khôi lỗi máy móc.

Cự Quy thành nằm ở trung tâm của tòa sơn nhạc nọ, mà núi đó thực chất là một con khôi lỗi dạng rùa khổng lồ tên là Cự Quy thánh tôn.

Nó chính là biểu tượng thần thánh của Viêm Quy Tộc và Cự quy thánh thành, đại biểu cho trình độ công nghệ cao cấp nhất. Người ta vẫn xưng Cự Quy thánh tôn là bán đế khôi lỗi, một đòn dốc toàn lực có thể tiệm cận với sức mạnh của bậc Đế giả.

Để chế tạo ra Cự quy thánh tôn, Viêm Quy tộc đã dùng những tài liệu tốt nhất, huy động toàn bộ công tượng đại sư trong khoảng thời gian kéo dài cả trăm năm mới luyện thành.

€ó điều, từ khi nó được luyện chế đến giờ vẫn luôn nằm ở Cự Quy thánh thành, được xem như Thánh vật để thờ phụng, rất ít được điều động.

"Cự Quy thánh tôn dù có thể gọi là bán đế khôi lỗi, nhưng quá trình vận hành của nó tiêu hao năng lượng quá lớn. Viêm Quy tộc không có nhiều vật phẩm cung cấp được nguồn năng lượng cao như thế. Thành ra cả trăm năm qua Cự Quy hầu như không xuất hiện trên chiến trường. Nếu Viêm Quy tộc giải quyết được vấn đề nguồn cung năng lượng cho Cự quy thì họ có khi chỉ cần dựa vào thuật khôi lỗi cũng sẽ bước vào hàng các chung tộc nhất lưu. "

Giọng Vân Thành Dực đầy vẻ nghiêm túc. Trên đại lục, Bán đế rất gần với đế giả. Trước thời kỳ đại đế, bán đế chính là chúa tể tối cường trên toàn bộ Nam Man đại lục.

Ngay cả bây giờ thì địa vị của bán đế vẫn nằm trên đỉnh kim tự tháp. Viêm quy. tộc nếu có thể tạo ra khôi lỗi máy móc có thực lực như bán đế mà lại chiến đấu được trong thời gian dài, thực lực của họ sẽ tăng lên hẳn một bậc.

Tịch Thiên Dạ nhìn Cự Quy thánh tôn khổng lồ nọ, mắt có vẻ suy tư.

Huynh muội Vân Thành Dực rất thích thú ăn uống ở nhà hàng mỹ thực Thủy Tinh cầu. Đồ ăn ở nơi này đều là kỳ trân hiếm có trên toàn đại lục thừa sức chinh phục dạ dày của hai vị Tiểu Vương gia và tiểu công chúa Vân Phượng cổ quốc.

Tịch Thiên Dạ chỉ là một đạo linh hồn thể, dĩ nhiên không thể ăn uống. Hắn đem hai nhóc tì này đến thực chất chỉ là để giải sâu một chút, không muốn vội vàng làm gì.

Bất quá, bầu không khí an tĩnh chẳng bao lâu đã bị người khác phá đám.

Một người trung niên cao lớn bước vào nhà hàng, đôi mắt màu lam u tối quét về phía sau, hướng thẳng đến vị trí đám người Tịch Thiên Dạ.

"Công chúa điện hạ, Tiểu vương gia, thuộc hạ tìm được các ngươi rồi."

Người trung niên nọ có vẻ xúc động, tiến thẳng đến trước Vân Thành Dực và Vân Tử Vận thi lễ thật sâu.

Tịch Thiên Dạ khế nhíu màu, trong mắt lóe lên một vệt dị quang. Vân Thành Dực cùng Vân Tử Vận thì tỏ ra ngạc nhiên nhìn lên người trung niên cao to trước mắt. Căn bản bọn hắn không ngờ có người sẽ nhận ra mình, hơn

nữa nhìn qua thì có vẻ là thần tử của Vân Thiên cổ quốc.

Hai người có phần lúng túng khẩn trương, bởi bọn hắn không hề quen mặt người kia, không biết thân phận của gã là ai.

Gã trung niên nọ thấy vậy thì mỉm cười, giọng nói dãn ra:

"Tiểu công chúa, Tiểu vương gia không cần lo vội. Thuộc hạ tên là Vân Chí Thần, một trong ngoại chấp ám sứ của Vân Thiên cổ quốc, danh hiệu Ám Vân Thập Thất phụ trách sự vụ của cổ quốc ở Cự Quy Thánh thành".

Vân Thành Dực nghe vậy, sự cảnh giác trong lòng buông lỏng mấy phần. Trên toàn Vân Thiên cổ quốc đại lục phân bố rất nhiều ám sứ. Trước khi chạy trốn phụ vương đã cho hắn một bản danh sách ghi chép từng đại thế lực ẩn giấu ở đại lục cũng như thân phận cụ thể của ám sứ các nơi.

Ngoại chấp ám sứ ở Cự Quy thánh thành đúng thực tên là Vân Chí Thần, danh hiệu Ám Vân Thập Thất.

Bất quá Vân Chí Thần xuất hiện quá mức bất ngờ khiến cho Vân Thành Dực chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên vẫn chưa hẳn yên tâm.

"Tiểu vương gia, mới đây không lâu ngươi đưa cho ta một đạo thánh phù truyền tin. Vật này ngài nhận ra chứ? "

Vân Chí Thần thấy Tiểu vương gia vẫn chưa hết đề phòng, mỉm cười móc ra thánh phù đặt lên bàn mặt.

Thánh phù truyền tin chỉ có Thánh Nhân mới thể luyện chế ra nổi, có công hiệu truyền âm xa cả vạn dặm. Hơn nữa tính ẩn tàng và bí mật vô cùng cao. Một

khi kích phát rất khó có khả năng bị lộ.

Mà nếu thánh phù phát hiện sai đối tượng tiếp nhận thì lập tức sẽ tự hủy. Căn bản không có khả năng để kẻ khác biết nội dung bên trong.

Cho nên ở Nam Man đại lục, tần suất sử dụng thánh phù truyền tin rất lớn, là một trong những phương thức liên lạc trọng yếu của giới tu sĩ.

Vân Thành Dực thấy gã trung niên cầm ra thánh phù truyền tin, sự cảnh giác trong mắt rốt cục biến mất, hơi kích động nói:


"Ngươi chính là ngoại chấp ám sứ Vân Chí thần, phụ trách ám bộ ở Cự Quy thánh thành? "

"Chính là thuộc hạ."

Vân Chí Thần hơi khom người nói.

"Quá tốt rồi!"

Vân Thành Dực hưng phấn vô cùng. Trước khi chạy trốn, phụ thân đưa danh sách ám bộ cho chính là vì sợ bọn hắn gặp khó khăn trên đường đi mà không có

khả năng ứng phó. Giờ có danh sách ám bộ rồi, hắn sẽ có thể vận dụng ít nhiều sự trợ giúp từ các thế lực ẩn giấu ở Vân Thiên cổ quốc.

Từ lúc vào Cự Quy thánh thành, Vân Thành Dực đã thử tìm cách liên hệ với ám bộ Vân thiên cổ quốc dựa theo chỉ dẫn trên danh sách, mong tìm được một chút trợ lực. Nhưng rốt cục không ngờ được ám bộ lại tìm đến bọn hắn nhanh như vậy.

Vân Tử Vận nhìn người đàn ông này, trong mắt cũng hiện lên vẻ xúc động. Trong tâm niệm của nàng, người trung niên kia đã trở thành thân cận.

"Tiểu công chúa, nơi đây không phải chỗ để bàn chuyện. Không bằng theo ta đến tổng đà ám bộ, nơi đó an toàn tuyệt đối"

Vân Chí Thần đề nghị. Trong khi nói chuyện, gã thoáng nhìn Tịch Thiên Dạ như có như không rồi dời mắt đi rất nhanh, tự nhiên coi nhẹ hắn.

Vân Thành Dực cùng Vân Tử Vận lại quay đầu về phía Tịch Thiên Dạ đầy vẻ trưng cầu. Trong mắt bọn hắn, quyết định của Thạch Đầu tiền bối mới là trọng yếu nhất, mà đây cũng chính làngười bọn hắn tín nhiệm nhất. Nếu như không có Thạch tiền bối, bọn hắn đã sớm chết trên đường đi rồi.

Vân Chí Thần thấy cảnh này, hơi nhíu mày.

"Các ngươi tự quyết định đi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, mắt chăm chí vào cảnh sắc bên ngoài thủy tỉnh cầu. Từ đầu đến cuối không chen vào một câu nào, mặc cho hai người thiếu niên tự xử lý.

"Tốt! Vậy thì đi tới ám bộ tổng đà đi!"

Vân Thành Dực suy nghĩ một hồi, sau cùng khẽ gật đầu. Hắn thấy, ở Thiên Bảo các không được an toàn như ở địa bàn của mình..

Bất quá, lời này vừa nói ra miệng, Vân Thành Dực bỗng nhiên kịp phản ứng.

"Không đúng! Lúc đưa tin cho ngươi, căn bản ta không nói ta đang ở nơi nào, ngươi làm sao tìm được †a??”

Đồng tử Vân Thành Dực co lại, xoáy vào Vân Chí Thần. Lúc đến Cự Quy thánh thành, hắn đúng là có truyền tin cho ám bộ Vân Thiên Cổ Quốc.

Nhưng hắn chỉ thăm dò một chút mà thôi, chưa tới mức nói ra vị trí của mình.

Theo đó, làm sao Vân Chí Thần biết bọn hắn đang ở Thiên Bảo các mà tìm đến tận cửa nhanh như thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.