Chương trước
Chương sau
"Tịch Thiên Dạ lăng không mà đi, một bước tiến hơn trăm dặm, nhắm về phía vùng đang có năng lượng xung động kịch liệt mà tới.

"Linh Thiên Hùng, ngươi làm gì vậy! Quặng mỏ này là do ta phát hiện ra trước."

Một đạo thanh âm phẫn nộ vang lên từ sâu trong khu mỏ. Chỉ thấy bên giữa thung lũng có mấy thanh niên đang đối đầu, ai nấy tỏa ra khí tức hùng hổ.

Hai bên đều là người trẻ tuổi đến từ thần mạch nhân tộc.

Nơi đây chính là một quặng mỏ thuộc về thần mạch nhân tộc thời thượng cổ. Hầu như chỉ có người của thần mạch nhân tộc mới có thế lần ra.

Hai nhóm người nọ, một bên thú lĩnh là Linh Thiên Hùng, dẫn đầu phe còn lại thì Tịch Thiên Dạ cũng biết, chính là Linh Thiên Điêu - kẻ có ảnh hưởng khá lớn trong lớp thanh niên của thần mạch nhân tộc.

Nói ra thì Linh Thiên Điêu dù lớn tuổi hơn Linh Thiên Hùng khá nhiều, nhưng về mặt tu vi lại thua kém không ít. Dù sao Linh Thiên Hùng cũng là kẻ tiệm cận với tuyệt thế thiên tài của Thần mạch nhân tộc - Linh Thiên Dụ, cách Thánh Hoàng cảnh cũng chẳng bao xa.

Dẫu cho Linh Thiên Điêu đạt tới tu vi Thánh Vương cảnh cao giai nhưng so với Linh Thiên Hùng vẫn dưới một bậc.

Giờ phút này, Linh Thiên Điêu cùng đồng bọn đứng sau lưng vô cùng phẫn nộ, trợn mắt lườm Linh Thiên Hùng.

Linh Thiên Hùng, ngươi sao có thể vô lý như vậy Khối kim loại màu lam kia là tự tay bọn ta đào từ trong núi ra."

Linh Lan Nặc mặt căng thẳng, ngực phập phồng liên hồi, rõ ràng là vô cùng tức giận.

Bên cạnh Linh Thiên Điêu không chỉ có Linh Lan Nặc mà còn có cả Linh Thừa Nguyên và Linh Phu Anh.

Quan hệ của bọn họ với Linh Thiên Điêu cũng không tệ, sau khi gặp nhau tại quặng mỏ liền lập thành tổ đội tầm bảo ở nơi này.

Ai ngờ được họ cực nhọc bao lâu mới đào được một khối kim loại đặc thù từ sâu trong mỏ, đám Linh Thiên Hùng lại đột nhiên xuất hiện có ý định trấn lột,

Mặc dù họ không biết khối kim loại màu lam đó là tài liệu gì. Nhưng từ khí tức phát ra cũng có thể, đoán được nó chắc chắn là bảo bối không hề tầm thường. Bảo vật do chính mình nhọc nhẫn khổ sở mới tìm ra, sao có thể để cho người khác cướp đi.

Linh Thiên Hùng nghe vậy cười lạnh nói như không:

"Một đám rác rưởi, chẳng lẽ không biết hiểu câu "vật cạnh thiên trạch, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn” sao. Bảo vật ở thí luyện chỉ địa này, kẻ nào có năng lực thì kẻ đó giữ. Không có bản lãnh thì cút xa một chút cho ta.”

“Rõ rằng là ai có duyên thì người đó nhận"

Linh Lan Nặc tức giận phản bác.

"Có năng lực thì mới có duyên, ngu xuẩn.”

Linh Thiên Hùng lạnh lẽo nhếch môi, không thèm để ý đến vẻ phẫn nộ cùng uy hiếp của phe đối diện. Gã trực tiếp bước tới một bước, một quyền hung hãng đánh thẳng về phía Linh Thiên Điêu.

Chỉ có Linh Thiên Điêu mới đủ tầm khiến hẳn ra tay. Còn những kẻ khác căn bản không đủ tư cách để hắn động chân.

Đồng tử Linh Thiên Điêu co rút hét lớn một tiếng. Một lưồng áp lực kinh người bộc phát ra, toàn lực đấu cứng một đòn với Linh Thiên Hùng.

Nhưng tu vi của hắn cuối cùng vẫn không bằng Linh Thiên Hùng. Ấm một tiếng dọa người, hẳn bị Linh Thiên Hùng đánh bật ra ngoài. Thân thể văng vào trần khu mỏ khiến đất đai rung chuyển, sỏi đá cuồn cuộn đổ xuống.

"Không chịu nổi một kích."

Trong mắt Linh Thiên Hùng lóe lên vẻ khinh. thường. Gã lắc mình một cái liền xuất hiện phía trước. khu mỏ quặng, đạp xuống một cước.

Linh Thiên Điêu vừa bò dậy liền bị Linh Thiên Hùng đạp thêm một cước. Thân thể to lớn bị đánh cho gập lại, hai chân thụt hẳn xuống, nửa người trên dính sát vào mặt đất.

" Thiên tài của thần mạch nhân tộc cái gì chứ? Trong mắt ta chỉ là một kẻ bị đào thải đáng thương mà thôi."

Linh Thiên Hùng dẫm lên người Linh Thiên Điêu, mất đầy vẻ lạnh lùng pha lẫn châm chọc mỉa mai.

Linh Thiên Điêu cắn chặt răng, cố không gục xuống. Mắt ngập tràn vẻ khuất nhục. Dù hắn cố gắng tới mức nào cũng không thể vùng dậy. Tu vi chênh lệch quá lớn, Linh Thiên Hùng như một ngọn núi đè lên người hân nặng chình chích.

Đám Linh Lan Nặc ai nấy đều vô cùng phẫn nộ, lao tới tính chuyện cứu viện Linh Thiên Điêu. Nhưng chẳng cần Linh Thiên Hùng ra tay, những kẻ sau lưng hắn đã có thể ngăn bọn họ lại. Đúng như Linh Thiên Hùng nói, họ không có tư cách để hắn phải động chân.

"Linh Thiên Hùng, chúng ta cùng là thần mạch nhân tộc. Ngươi làm vậy không phải quá quắt sao?"

Linh Lan Nặc lạnh lùng nói.

"Linh Thiên Hùng, Thiên Điêu đại ca năm đó đối xử với người không tệ. Lúc ngươi chưa trưởng thành hắn cũng che chở ngươi không ít. Sao ngươi có thể vong ân phụ nghĩa như thế”

Sắc mặt Linh Phu Anh cũng khó coi vô cùng.

Bọn họ kính trọng Linh Thiên Điêu là bởi Linh Thiên Điêu thường bảo vệ họ, có tư cách làm anh cả.

Nhưng Linh Thiên Hùng thì khác. Dù tu vi rất cao nhưng ở thần mạch Nhân tộc lại chẳng tốt đẹp gì. Người này quá mức cưồng vọng tự đại, không để ai vào mắt.

“Cùng là thần mạch nhân tộc? Ha ha, cùng là thần mạch nhân tộc thì sao! Các ngươi chỉ là tiểu nhân vật trong thần mạch Nhân tộc mà thôi, thành tựu tương lai hạn hẹp. Còn Linh Thiên Hùng ta... Chính là vua tương lai của thần mạch nhân tộc."

Linh Thiên Hùng lớn tiếng cười ha hả, trong mắt tràn đầy tùy ý cùng tùy tiện.

Đám người Linh Lan Nặc giận đến mức nói không nên lời. Thế gian sao lại có kẻ vô sỉ như thế.

Trong thần mạch Nhân tộc, nói vua tương lai thì cũng là Linh Thiên Dụ chứ không phải Linh Thiên Hùng nhà ngươi.

Linh Thiên Hùng một mặt dẫm đạp Linh Thiên Điêu, mặt khác cướp đi Thâm Lam trọng đồng trong tay hắn. Sau đó, gã một cước vung ra, đá bay Linh Thiên Điêu như đá một quả bóng, xuyên vỡ mấy ngọn núi mới dừng lại.

"Hùng ca uy vũ!"

"Hùng ca bá khí!"

“Hùng ca không hổ là đệ nhất nhân thần mạch nhân tộc.”

Mấy gã tiểu đệ sau lưng Linh Thiên Hùng ra sức bợ đỡ, a dua nịnh hót.

Những kẻ bám đuôi Linh Thiên Hùng giỏi nhất là chuyện này.

Linh Thiên Hùng cười ha hả, vô cùng đắc ý quay người chuẩn bị vênh váo bỏ đi.

“Bỏ Thâm Lam trọng đồng xuống."

Đang lúc Linh Thiên Hùng đắc chí chuẩn bị rời đi, một đạo thanh âm đạm mạc bỗng nhiên vang lên.

"Người nào!"

Tất cả mọi người nhìn về phía nơi phát ra thanh âm đó đầy vẻ ngạc nhiên. Lại có thể có người dám khiêu khích Linh Thiên Hùng, không muốn sống sao?

Linh Thiên Hùng lại cứng đờ cả người, biểu lộ trên mặt sượng lại. Chân vừa định bước lên bỗng không dám nhấc một phân.

Hắn vô cùng quen thuộc thanh âm nọ. Nằm ngủ cũng có thể mơ thấy.

Nhưng dù là mộng hẳn cũng không nghĩ tới, kẻ đó đột nhiên xuất hiện ở khu mỏ này.

Không chỉ có Linh Thiên Hùng, Linh Lan Nặc và đám Linh Phu Anh, Linh Thừa Nguyên cũng run người, nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói bắng giọng không ngờ tới.

Tịch Thiên Dạ!

Sao hản lại ở đây, không thể nào!

Phàm những ai quen biết Tịch Thiên Dạ đều có chút không dám tin.

Nơi đây dù sao cũng là khu mỏ của thần mạch nhân tộc thượng cổ bọn họ. Tịch Thiên Dạ chỉ là một gã tu sĩ Nam Man đại lục. Không có huyết mạch của thượng cổ nhân tộc như bọn họ, saohẳn có thể tới đây?

Chỉ thấy sau khi tiếng nói vang lên, một gã thiếu niên áo trằng từ trong khe núi rảo bước ra, phơi phới xuất hiện trước mặt đám đông.

Tại khoảnh khắc thấy mặt Tịch Thiên Dạ, không chỉ những người quen biết hắn mà cơ hồ tất cả đều kinh sợ.

Dù gì ở Hắc Bạch thần thành, Tịch Thiên Dạ cũng đã thuộc vào thành phần không ai không biết. Thân phận của hẳn thậm chí có thể ngang cấp với Hắc Bạch thành chủ.

"Tịch Thiên Dạ, sao lại là ngươi?"

Linh Thiên Hùng tỏ ra cực kì mất tự nhiên, không còn dáng vẻ khí phách bừng bừng như trước. Gã thậm chí còn đứng chôn chân một chỗ, không dám tùy tiện loạn động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.