Chương trước
Chương sau
Chí Tôn vừa ra, chư pháp đều thần phục. Dưới khí thế của Chí Tôn, tu sĩ Thánh Nhân cảnh hoàn toàn không phát huy được tạo nghệ pháp tắc của mình được bao nhiêu.

Một khi trở thành Chí Tôn, ngay cả khí tức của Đại Thánh cũng không thể sánh bằng, Tịch Thiên Dạ vừa phóng ra khí tức, hết thảy Thánh nhân trong thành Thạch Nghĩ đều run lên, trái tim đột nhiên đập nhanh, căn bản không bị bản thân khống chế. Phảng phất như có một vị Đế Vương cao quý giáng lâm nhân gian, chúng sinh đều phải thần phục.

"Không ngờ trên đời thật sự có người có thể tu thành Chí Tôn cảnh."

Mộ lão nhân rung động trong lòng, trong nhận thức của hắn, Chí Tôn cảnh chỉ thuộc về truyền thuyết, trên thực tế căn bản không tồn tại, tầng thứ cao nhất trong cấp bậc tôn giả cảnh chính là Thiên Tôn.

Dù sao thì trong lịch sử đại lục Nam Man không hề ghi chép có bất kỳ ai đột phá đến Chí Tôn cảnh.

Khí tức của Tịch Thiên Dạ tràn ngập thành Thạch Nghĩ, phảng phất như đế vương cao quý nhất thiên địa này.

Cố Khinh Yên cùng Cố Vân ở gần Tịch Thiên Dạ nhất, cho nên cảm nhận của hai người bọn họ càng mãnh liệt, các nàng cũng không ngờ Tịch Thiên Dạ tu thành Chí Tôn trong truyền thuyết.

Cho dù là Thủy tổ của học viện Trường Thương cũng không chạm đến cảnh giới chí cao này a.

Trong lòng Cố Vân tràn đầy rung động, nàng đến từ nhân tộc Thiên Vực, nên càng hiểu rõ muốn tu thành Chí Tôn là khó khăn cỡ nào, bất kỳ một ai chạm đến cảnh giới Chí Tôn đêu tuyệt thế quái tài đứng đầu nhất, tương lai có hi vọng trở thành người cầm lái của nhân tộc.

Tịch Thiên Dạ mới tu luyện bao lâu? Thế mà đã tu thành Chí Tôn cảnh.

Toàn bộ thành Thạch Nghĩ đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị chấn nhiếp bởi khí thế chí cao chí thượng. của Chí Tôn.

Chí Tôn a, thật không ngờ Chí Tôn là có thật.

Công Tôn Uyển Nhi ngây ngốc nhìn lên bầu trời, nhìn Tịch Thiên Dạ, nhìn người trẻ tuổi kia, đây chính là Chí Tôn vạn năm có một không hai trên đại lục sao?

Công Tôn Vô Dịch cũng rung động, nhưng càng thêm ghen ghét, cừu thị...

Truyền thuyết trở thành sự thật, nhưng người làm nên điều đó lại không phải là hắn. Ngọn lửa đố kỵ bùng cháy trong lòng, nếu hắn trở thành Chí Tôn, thì chẳng cần phải lục đục với mấy vị hoàng tử khác, toàn bộ Phúc Hải thánh quốc cũng sẽ lấy hắn làm trung tâm. Đến lúc đó, dù cho để cho hẳn làm hoàng đế chưa chắc hắn đồng ý.

Nhưng mà, không có nếu như.

Hắn không phải Chí Tôn, trở thành Chí Tôn lại là người khác.

Vân Tưởng Quân cùng Vân Phong Dật nhìn nhau cười khổ, bọn hắn sớm biết, Tịch Thiên Dạ trở thành Chí Tôn nhất định sẽ chấn động toàn bộ đại lục.

"Sư phụ, Tịch Thiên Dạ trở thành Chí Tôn, có phải là sẽ không cần phải e ngại Phúc Hải thánh quốc nữa?"

Bên tong tửu lâu, Lục Tâm Nhan hưng phấn vô cùng, kém chút muốn khoa tay múa chân.

Người thiếu niên kia một lần nữa sáng tạo ra kỳ tích, một lần nữa biến không thể thành có thể, một lần nữa quật khởi từ trong nghịch cảnh.

Bắt đầu từ học viện Trường Thương đến nay, phảng phất như không có bất kỳ khó khăn gì có thể khiến hắn phải chùn bước chân.

Người thiếu niên dù cho thương khung đổ sụp vẫn không khom lưng kia vẫn tiếp tục tạo nên truyền kỳ của mình.

"Hắn chỉ vẹn ven tu thành Chí Tôn mà thôi, cũng không phải tu thành Chí Thánh, vô địch thiên hạ."

Nhưng Lục Tâm Nhan còn không có hưng phấn bao lâu thì lão nhân áo đen bên cạnh lạnh lùng nói, như dội một gáo nước lạnh trên đầu nàng.

"Chí Tôn mạnh hơn, cũng không phải Thánh cảnh, Tịch Thiên Dạ chưa hẳn có thể rời khỏi. Hoặc là nói, khả năng chạy thoát của hẳn gần như bằng không."

Mặc dù hắn nói như thế, nhưng trong lòng hẳn vẫn bị rung động thật sâu. Chí Tôn không mạnh, nhưng ý nghĩa của nó lại có thể làm cho cả đại lục run rẩy.

"Vậy làm sao bây giờ! Sư phụ, ngươi cứu bọn hắn đi, cầu ngươi..." Lục Tâm Nhan vô cùng lo lắng nói.

Lão nhân áo đen im lặng không nói. Nhưng lần này hắn không có hờ hững như trước, trong ánh mắt của hắn có mấy phần suy tư, mấy phần do dự.

Nếu có thể kết giao với vị Chí Tôn, vậy dĩ nhiên không

thể tốt hơn, nói không chừng nhờ đó mà tương lai hắn sẽ nhận được một phen cơ duyên tạo hóa.

Nhưng vấn đề là, nếu lúc này cứu Tịch Thiên Dạ, hắn không chỉ đắc tội một Phúc Hải thánh quốc, bởi vì có rất nhiều thế lực lớn trên đại lục đêu có hứng thú với Tịch Thiên Dạ.

Đằng sau đại cơ duyên lại ẩn giấu nguy cơ to lớn, cho nên lúc này hắn có chút do dự không quyết.

” Lưu bọn hắn lại!"

Mộ lão nhân lộ vẻ kinh sợ, điên cuồng rống to, tuyệt đối không thể cho Tịch Thiên Dạ trốn thoát, nếu không hậu quả khó mà lường được.

Trong lúc mọi người còn đang ngây người, Tịch Thiên Dạ đã lao ra hoàng cung, mau lẹ không thể tưởng, mắt thấy đã muốn xông ra thành Thạch Nghĩ.

Trên trăm vị Thánh Nhân Phúc Hải Thánh quốc phóng lên trời, phảng phất như một tấm lưới bao trùm bốn phía, ý đồ ngăn cản Tịch Thiên Dạ.

Trong thành, những tu sĩ Phúc Hải Thánh quốc còn lại cũng nhao nhao bay lên không, cả đám như phát điên không muốn sống ngăn cản đường đi của Tịch Thiên Dạ.

Bởi vì ai cũng biết, kết thù với một vị Chí Tôn, còn để cho hắn chạy thoát, hậu quả của việc này là đáng sợ cỡ nào.

Nhưng mà, những tên Thánh Nhân phổ thông làm sao có thể ngăn trở Tịch Thiên Dạ, bị Tịch Thiên Dạ tiện tay một kích oanh thành sương máu, tất cả những kẻ chặn đường không có ai có thể đỡ nổi một đòn.

Tuy nhiên những tu sĩ Phúc Hải thánh quốc không màng sống chết ngăn cản Tịch Thiên Dạ cũng không phải không có một chút hiệu quả, ít nhất có thể gây trở ngại một thoáng cho Tịch Thiên Dạ. Để cho Mộ lão nhân kịp lấy lại tinh thần nhanh chóng cản Tịch Thiên Dạ lại.

“Người trẻ tuổi, cút trở vê cho ta."

Mộ lão nhân đấm ra một quyền nhìn như đơn giản, lại chính là chí cao thánh thuật của Phúc Hải thánh quốc, Phúc Hải Khuynh Thiên quyền.

Nhưng một quyền này do hẳn thi triển, lại vô cùng đơn giản, không hề có dị tưởng hải dương sụp đổ.

Nhưng con ngươi Tịch Thiên Dạ lại co rụt thành cây kim, hóa phức tạp thành đơn giản, hóa mục nát thành thần kỳ, người này hiển nhiên đã tu luyện Phúc Hải Khuynh Thiên quyền đến mức độ lô hỏa thuần thanh, lực lượng nội liễm tới cực điểm.

Phanh!

Tịch Thiên Dạ bị một quyền đánh bay mấy chục dặm, trực tiếp bị đánh trở về trong hoàng cung, khí huyết trên người chấn động mãnh liệt, một cỗ lực lượng kinh người chui vào trong cơ thể hắn điên cuồng tàn phá, hắn phải vận chuyển Thái Thượng Trường Sinh Quyết đến cực hạn mới có thể hao mòn cỗ lực lượng này.

Không thể không nói Mộ lão nhân thật rất mạnh, hơn xa so với những Thánh nhân viên mãn cảnh khác rất nhiều.

"Thế mà không có bị thương?!"

Mộ lão nhân khiếp sợ nhìn Tịch Thiên Dạ, một quyền không hề lưu tình của hẳn, dù là Thánh nhân viên mãn cảnh cũng sẽ bị trọng thương, Tịch Thiên Dạ chỉ là một tu sĩ tôn giả cảnh, thế mà không chỉ có thể ngăn cản, ngay cả lông tóc không hề bị hao tổn gì.

"Ta cũng muốn biết Chí Tôn cảnh rốt cuộc mạnh cỡ nào."

Mộ lão nhân hừ lạnh một tiếng, trong lòng dâng lên chiến ý Chí Tôn cảnh dù tôn quý cũng chỉ là Tôn giả cảnh mà thôi, hắn chính là Thánh Nhân viên mãn cảnh, chênh lệch mấy đại cảnh giới, nếu hắn không làm gì được Tịch Thiên Dạ, chẳng phải là thành trò cười trong thiên hạ.

Hắn bước ra một bước, không gian khẽ run lên, sau một khắc hắn đã biến mất tại chỗ.

Khi hắn lần nữa xuất hiện đã đi tới trước mặt Tịch Thiên Dạ, lại đám ra một quyền, đồng dạng một quyền như trước đó, không có gì lạ thường, nhưng lực lượng ẩn chứa trong đó lại mạnh mẽ hơn gấp đôi.

Hiển nhiên, lần này Mộ lão nhân đã quyết tâm, sử dụng lực lượng mạnh nhất mà hắn có thể phát huy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.