Thập diện mai phục, trước Vân Lạc điện, bầu không khí gương cung bạt kiếm, khẩn trương đến cực điểm.
Trên trăm thánh nhân đã bao vây lấy toàn bộ bọn hắn mà Tịch Thiên Dạ lại làm như không thấy, vẫn điềm tĩnh an ủi mấy nữ nhân.
Sự tình của Chang Quang, hắn không thể trốn tránh trách nghiệm.
"Tịch Thiên Dạ, nếu như ngươi nguyện ý phối hợp với Phúc Hải thánh quốc vô điều kiện, đáp ứng toàn bộ điều kiện mà bọn ta đề ra thì có lẽ ngươi sẽ có một con đường sống để đi."
Mộ lão nhân đạp không mà đi, từng bước đi vào quảng trường, ánh mắt đục ngầu nhìn sang Tịch Thiên Dạ, nói mà một giọng thản nhiên.
Người như Tịch Thiên Dạ tất có đại dụng, nếu như hắn đồng ý toàn tâm toàn ý đầu nhập thì thực lực của Phúc Hải thánh quốc sẽ tăng lên rất nhiều.
Tịch Thiên Dạ vỗ nhè nhè bả vai của Cố Vân, đưa lưng về phía Mộ lão nhân, từ đầu đến cuối không thèm nhìn lão dù chỉ một chút.
Đám người trong Thạch Nghĩ thành đều thất kinh trong lòng, bọn họ vẫn nghe đồn rằng tên Tịch Thiên Dạ này ngạo mạn không ai bì nổi, không để bất kỳ ai vào mắt, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền, dưới tình cảnh khó khăn như vậy mà vẫn có thể lớn lối được.
"Người trẻ tuổi, ngươi có tiền đồ bất khả lượng, hi vọng ngươi nghĩ cho kỹ, đừng có đưa ra quyết định sai lầm mà chặt đứt nhân sinh của mình.”
Mộ lão nhân giống như không có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3513628/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.