Một vị cự đầu Thánh Nhân trên thượng vị thánh bảng bị tra tấn thê thảm như vậy, bất ký ai nhìn thấy đều sẽ sợ hãi.
Giây phút mà thủ lĩnh của Mộ Khương Sơn triệt để chết đi, trong ánh mắt của hẳn mới hiện lên một tia nhẹ nhõm, như được giải thoát.
Băng tuyết phủ kín muôn nơi, bay lượn đầy trời, rong không khí tản ra nồng nặc mùi máu tươi, cả vùng đất trở nên tĩnh lặng lạ thường
Tịch Thiên Dạ phất tay, thu hồi Hàn Phách Cực Quang Tráo, bầu trời trơn nhẫn như mặt gương biến mất, tựa như chưa từng có gì xảy ra.
Chỉ có băng tuyết ở trên mặt đất, trên ngọn núi, thân cây,....còn đọng lại chưa hòa tan hoàn toàn là minh chứng cho sự tình kinh hoàng khi nãy là sự thật, xen lẫn với ánh mặt trời nhẹ nhàng, phủ lên vạn vật một màu óng ánh long lanh.
Chúc Hiểu Trang ngạc nhiên nhìn Tịch Thiên Dạ, nửa ngày cũng không có hồi thần lại, nguyên bản khi chọn đi với Tịch Thiên Dạ, hẳn đã chuẩn bị tốt cho cái chết, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại là trái ngược đến không tưởng thế này.
Những thanh thiếu niên “tuấn kiệt” trên đại lục kia đều đang run rẩy, trốn ở biên thế giới, không dám ho he câu nào, thở cũng không dám thở, hoảng sợ tột cùng.
Tịch Thiên Dạ dậm chân một cái, liền thoắt cái xuất hiện và Vân Phong Dật, khuôn mặt thanh tú giờ phút này khiến người khác cảm giác như băng tuyết lạnh lẽo, một chút bông tuyết vẫn đọng lại trên tóc hẳn, phẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3510210/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.