Nếu Thiên Lan Thần Tông đã bị hủy diệt, vậy thì không thể có người nào vào được không gian khảo hạch thần truyền này được, bởi thần truyền chính là người ứng cử thừa kế của Thần Tông, chỉ có được tầng cao nhất của Thần Tông tán thành mới có thể được phép đến đây.
Những người trong thôn cũng kịp phản ửng lại, ánh mắt đầy hoài nghỉ nhìn Tịch Thiên Dạ, nếu Thần Tông đã không tồn tại, sao hẳn có thể ở nơi này.
"Sứ giả đại nhân, ngài tuyệt đối đừng nên nói đùa nữa, chúng ta thật sự yếu tim lầm, chịu không nổi đâu”
Lão trưởng thôn tràn đầy cầu khẩn nhìn qua Tịch Thiên Dạ.
Một tia hi vọng vừa mới được dấy lên đã nhanh chóng bị dập tắt như vậy, bọn họ làm sao chịu được.
Chẳng lẽ bọn họ phải đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn sống ở nơi này, cho đến khi toàn bộ tài nguyên cạn kiệt, từ từ chết đần chết mòn sao?
Tịch Thiên Dạ trầm mặc, lúc lâu sau mới nói.
"Ta không có lừa các ngươi, sự thật chính là như vậy, về lí do vì sao ta có thể tới nơi này, các ngươi có thể coi ta như là người truyền thừa cách đời của Thần Tông đi”
Tịch Thiên Dạ cũng không thể nói hẳn chính là thông qua thôi diễn để mà phá giải nội dung khảo hạch trong thạch tháp truyền thừa, cho nên mới bị truyền tống đến đây.
Nếu hắn thật sự nói như vậy, người trong thôn sẽ chẳng có ai tin hắn cả.
Bởi trong mắt bọn họ, Thiên Lan Thần Tông chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3504387/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.