Chương trước
Chương sau
"Thánh khí!"

Con ngươi Hoa Nhất Nhiên co rụt lại, sắc mặt nghiêm nghị. Hiển nhiên thanh cổ kiếm trước mắt chính là một kiện thánh kiếm cấp bậc thánh khí, hơn nữa hắn mơ hồ cảm giác được thanh kiếm này rất bất phàm, không đơn giản như vẻ bên ngoài, mặt trên có từng tia đạo vận như thanh liên kiếm ca, cực kỳ hòa hợp thân cận với hẳn, nắm kiếm trong tay mà giống như máu mủ ruột thịt.

Hiển nhiên, thanh kiếm này chính là chủ nhân đặc biệt luyện chế vì hắn, bên trong có đạo và lý của thanh n kiếm tiên, hẳn sự dụng kiếm này, tất nhiên có uy lực kinh thiên động địa

"Nó gọi là pháp bảo." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Pháp bảo?" Hoa Nhất Nhiên nghe vậy sững sờ, hiển nhiên hắn lần đầu tiên nghe đến cách gọi như vậy, Trương Thanh Vinh cùng Tuân Vinh đứng bên cạnh. cũng nghi hoặc.

"Pháp bảo chính là linh vật trong thiên địa, là hình thái của pháp tắc, có thể câu thông trời đất”

Thiên Dạ nói

Mấy người Hoa Nhất Nhiên nghe vậy sững sờ, tuy rằng vẫn không biết pháp bảo là gì, nhưng chủ nhân đã nói vậy, hẳn là rất đáng gờm a.

*Các ngươi xem nó là thánh khí đi”

Tịch Thiên Dạ không cách nào giải thích cho bọn họ rõ ràng, kỳ thực pháp bảo cùng thánh khí, trên bản chất cũng không kém bao nhiêu. Chỉ có thể nói, pháp bảo càng thêm tiên tiến, có thể cùng chủ nhân hòa làm một thể, càng thích hợp để chiến đấu.

Nhưng có một khác biệt duy nhất đó chính là Pháp bảo có tính trưởng thành, theo tu vi chú nhân ngày càng cao, uy lực của pháp bảo cũng sẽ theo đó gia tăng. Mà hẳn chưa từng nghe nói thánh khí ở thế thái hoang này có thể trưởng thành.

"Đa tạ chủ nhân trọng thưởng"

Hoa Nhất Nhiên cung kính quỳ trên mặt đất, vô cùng cảm kích nói.

Hắn không biết Pháp bảo là gì, nhưng có thể so với một kiện thánh khí, đương nhiên là bảo vật vô giá!

Cho dù hần thành thánh cũng không có khả năng, sỡ hữu một kiện thánh khí trong thời gian ngắn, mà có khi tích lũy một đời cũng chỉ đổi được một kiện thánh khí mà thôi. Mà tiền đề hẳn là dược thánh, có thể thu thập thật nhiều tài nguyên, nếu là thánh nhân khác, e là cả đời cũng không có được một kiện thánh khí thuộc về mình.

“Trương Thanh Vinh, theo lý thì ngươi không có chính thức gia nhập Thiên Bảo cung, không có tư cách được hưởng tài nguyên của Thiên Bảo cung, thế nhưng nế tình những ngày qua ngươi làm việc cẩn trọng, một lòng vì Thiên Bảo cung, Cung chủ như ta cũng không

keo kiệt, cũng tặng ngươi một món pháp bảo”

Tịch Thiên Dạ nhìn Trương Thanh Vinh, vẫy tay một cái, một vệt vàng kim từ sâu trong hư không bay tới, chớp mắt liền đi đến phụ cận, dường như thuấn vậy.

Vệt vàng kim vừa xuất hiện, một luồng khí tức cuồng dã, hung tàn, bá đạo, không nhìn tất cả điên cưồng khuếch tán. Dường như nó chính là chúa tể thiên địa, bất luận người nào không phục nó sẽ cho một gậy.

Hầu như trong nháy mắt Trương Thanh Vinh đã bị vệt vàng kim kia mê hoặc, không dời nổi mắt.

Vệt vàng kim kia chính là một cây trường côn, toàn thân màu vàng kim chói mắt, mặt trên có điêu khắc chư thiên thần phật, càng hiện ra hung tàn cùng bá đạo. Mỗi khi cây trường côn biến lớn biến nhỏ, không gian cũng khẽ chấn động.

"Vũ khí tốt"

Trương Thanh Vinh rống to một tiếng, cả người nhiệt huyết sôi trào, hẳn chưa từng vừa gặp một nữ nhân nào liền yêu say đắm, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, hắn rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là vừa gặp đã yêu.

Trương Thanh Vinh bước ra một bước, ý định đưa. tay ra chộp tới.

Nhưng mà, tựa hồ cây trường côn vàng kim kia trời sinh kiêu căng khó thuần, thấy có người muốn chạm vào nó, dường như cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích, nó đột nhiên giận dữ, một gậy tàn nhẫn đập xuống.

Đùng!

Sức mạnh kinh khủng bạo phát, toàn bộ trút xuống người Trương Thanh Vinh, khiến hắn bị đấy lùi mười mấy bước mới ổn định lại được.

“Sức mạnh thật là khủng bố! Đây chính là pháp bảo sao?"

Trương Thanh Vinh đỏ mắt nhìn cây trường côn vàng kim kia, giờ phút này, hắn rốt cuộc cảm nhận được, pháp bảo cùng thánh khí khác nhau chỗ nào. Thánh khí chỉ vẹn vẹn là vũ khí mà thôi, nhưng pháp bảo lại có thể sẽ trở thành đồng bọn của mình, là chiến hữu mãi mãi không rời bỏ mình.

Trong nháy mắt đó, hần rõ ràng cảm nhận được ý chí của cây trường côn vàng kim kia, cảm nhận được nó hào hiệp kiệt ngạo, cảm nhận được linh tính của nó.

"Ta rất ưa thích tính cách của ngươi!”

Trương Thanh Vinh cười ha ha, nhanh chân tiến lên, tiếp tục triền đấu với trường côn vàng kim, cả hai đều thuộc loại cưỡng ngạo bá đạo, tàn nhẫn hung tàn, không ngừng va chạm trong hư.

Hoa Nhất Nhiên cùng Tuân Vinh trợn mắt ngoác mồm nhìn một màn trước mắt, không ngờ trên đời lại có vũ khí như thế, thực khó mà tin nối!

Hoa Nhất Nhiên theo bản năng nhìn về thanh cổ kiếm trong tay, hẳn phát hiện thanh trường kiếm khẽ kêu, hơi hơi nhảy lên, tựa hồ đang đáp lại hẳn vậy. So với cây trường côn vàng kim kia, thanh cổ kiếm này quả thực dịu ngoan vô cùng.

Tịch Thiên Dạ khóe miệng mỉm cười, nhìn Trương Thanh vinh cùng trường côn vàng kim phân cao thấp, trong mắt hiện vẻ hồi ức.

Năm đó, trong cửu thiên thập địa có một vị Bát hầu giỏi về sử dụng côn pháp. Hẳn có một cây kim cô bổng có thể lớn có thể nhỏ, đã từng đập phá thiên địa càn khôn, lục đạo luân hồi, long trời lở đất, chư thiên vạn giới đều bị hãn đập cho thủng trăm ngàn lỗ.

Vị Bát hầu này có thần thông quảng đại, uy danh lan xa, cho dù trên địa cầu đều có ghi chép liên quan đến hẳn.

Trong lúc Tịch Thiên Dạ vì Trương Thanh Vinh luyện chế trường côn, đột nhiên nhớ tới vị cố nhân kia, có lẽ bởi vì phần tình cảm này, hẳn theo bản năng mô phỏng kim cô bổng, luyện chế hàng nhái kim cô bổng.

Nói ra thì đây cũng là cơ duyên của Trương Thanh Vinh, có lẽ Tịch Thiên Dạ sẽ một lần nữa được chiêm ngưỡng một tia phong thái của đệ nhất Bát hầu cửu thiên thập địa năm đó.

Nếu là Trương Thanh Vinh có thể lĩnh ngộ được một tỉa đạo ngân bên trong trường côn vàng kim, tương lai hân nhất định sẽ không bình thường.

Trương Thanh Vinh chung quy là thánh nhân, rất nhanh đã thu phục được trường côn vàng kim

Hắn đi tới trước mặt Tịch Thiên Dạ, vô cùng trịnh trọng quỳ một chân xuống đất, thành khấn nói: "Cung chủ ban ơn, thuộc hạ vĩnh viễn khó quên.”

Hắn đã biết, trường côn vàng kim này bất phàm cỡ nào. Cung chủ ban cho hắn, tất nhiên có ý đồ riêng, đây là vô thượng cơ duyên của hẳn.

"Đường ở dưới chân mình, có thể đi bao xa, xưa nay chỉ phải xem chính ngươi”

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Tuân Vinh ước ao nhìn Hoa Nhất Nhiên cùng Trương Thanh Vinh, giờ phút này, làm sao bọn họ không hiểu được giá trị của pháp bảo.

"Chờ ngươi thành thánh, ta cũng đưa ngươi một món pháp bảo” tựa hồ nhìn ra tâm tư của Tuân Vinh, Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.

Tuân Vinh nghe vậy vô cùng kích động, suýt nữa nhảy lên, hẳn lại sẽ có!

Hắn lại một lăn nữa sâu sắc cảm nhận được, đi theo chủ nhân là một chuyện anh minh cỡ nào.

Khoảng cách kỳ hạn mười ngày càng ngày càng gần.

Chỉ còn ba ngày.

hai ngày....

một ngày..

Toàn bộ thành Lô Hề đều được bao phủ bởi một bầu không khí ngưng trọng.

Bầu trời trong xanh, không gió không mưa, nhưng tất cả mọi người lại cảm nhận được một sự ngột ngạt, đóa mây trên trời dường như muốn rơi xuống vậy.

Ánh mắt của mọi người không tự chủ được theo bản năng nhìn phía Uyển Thù lâu.

Sáng sớm, Cố Vân từ cổ trong viện đi ra, vui vẻ đi đến Uyển Thủ lâu, bước chân mềm mại, dường như nàng không có cảm nhận sự kìm nén trong thiên

Cố Khinh Yên một người ra ngoài, nàng không mang theo bất luận người nào, trong tay nấm Trường, Thương Huyết kỳ tỏa ra mùi máu tanh rồng đậm, từng bước một đi đến Uyển Thù lâu, bước chân nặng nề mà mạnh mẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.