Lỗ Thông Tử vỗ tay rất mạnh, tiếng bôm bốp khuếch tán ra ngoài, đại điện rung rinh.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
- Ngươi truyền hoán cứu binh cũng chỉ tăng thêm một ít oan hồn.
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Tùy ngươi nghĩ sao, mấy lâu la đó có chết hay không chẳng đọng lại trong lòng ta, oan hồn thì kệ nó.
Rất nhanh quanh đại điện bị nhiều cường giả bao vây lại.
Những người này nhìn trong điện, đặc biệt thấy ‘Lỗ Thông Tử’ nằm sấp dưới đất thì rất giật mình, biểu tình tức giận.
Vi Thanh nói:
- Đã quyết định giết thì làm nhanh gọn đi, không thì rác rưởi tụ tập càng nhiều quét dọn cũng rắc rối.
Lý Vân Tiêu nhìn Lỗ Thông Tử chằm chằm:
- Hỏi ngươi lần cuối, nhóm Dương Địch ở đâu? Sắp chết đến nơi vẫn không chịu nói?
- À, ngươi không nhắc thì ta suýt quên hết.
Lỗ Thông Tử cười quỷ dị:
- Ta không tàn nhẫn như vậy, đã tới lúc cho ngươi gặp các đồ đệ, bằng hữu cũ của mình.
Lỗ Thông Tử vỗ tay rất có tiết tấu, như khúc ca văng vẳng trong điện.
Đám người Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, vì bọn họ cảm nhận khí thế cường đại đến gần, không chỉ một người.
Ầm!
Nóc đại điện bị xốc lên, đám Ma tộc đã đến trước đều hoảng sợ thụt lùi tản ra bốn phía.
Ánh mặt trời chiếu xuống dưới, có mấy bóng người trên trời.
Tinh thần Lý Vân Tiêu rung động, kêu lên:
- Huyền Hoa, Phỉ Yên, Dương Địch, La Thiên...
Các khuôn mặt quen thuộc nay biểu tình lạnh băng, nhìn thấy Lý Vân Tiêu thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808831/chuong-3736.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.