Lòng Lý Vân Tiêu cảm động, chắp tay nói:
- Đa tạ.
Nguyệt lắc đầu cười:
- Không cần khách sáo.
- Hừ!
Ánh mắt Lỗ Thông Tử âm trầm nhìn hai người, lạnh lùng nói:
- Ngươi đúng là tình loại, đi đến đâu đều có nữ nhân đứng ra chắn đao, chết thay ngươi.
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
- Tổng trưởng đại nhân khen ngợi.
Lỗ Thông Tử cười lạnh nói:
- Ta nói thật, không hề khen gì ngươi. Vậy ta tiễn các ngươi đi làm uyên ương đồng mệnh vậy. Chẳng qua là một bộ tộc nhỏ tầm thường, bọ ngựa đấu xe.
Lỗ Thông Tử vung roi đồng, ma thú, ma cầm bốn phía lập tức đề phòng, sẵn sàng trùng kích.
Mười hai đại pháo trên chiến xa đổi hướng nhắm vào đám người Lý Vân Tiêu.
Nguyệt trầm giọng hỏi:
- Các vị có sợ chết không?
Các bộ chúng Nguyệt bộ mặt trắng bệch, nhưng ngay lúc này không ai dám mở miệng.
Nguyệt nhìn sau lưng, đặc biệt thấy mấy người Y và Mễ nét mặt khác nhau thì nói:
- Ta không nên lấy thân phận tộc trưởng mệnh lệnh các ngươi, khiến các ngươi rơi vào hiểm cảnh. Bây giờ ai muốn đi thì đi, ta tuyệt đối không ngăn cản.
Nhiều Ma tộc hơi xúc động, mắt liếc trộm qua lại nhưng không dám hành động trước.
Dù sao nguyên Tranh bộ đang nhìn bọn họ, vào phút chen chốt bỏ chủ mà đi thì không ai xem trọng bọn họ nữa, sau này khó sống ở Tranh bộ.
Y thở dài bớ ra khỏi hàng, chắp tay nói:
- Nguyệt đại nhân, xin lỗi.
Vẻ mặt Nguyệt buồn bã nói:
- Ta hiểu, không trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808769/chuong-3674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.