Lý Vân Tiêu nói:
- Tiểu Hồng nói đúng, ta không có dư thời gian lãng phí lược trận cho Nguyệt đại nhân.
Nguyệt cười khổ nói:
- Sư tôn để lại ba món chí bảo, trong đó uy năng lớn nhất là Tiếu Ngạo Hồng Trần đã bị Lý đại nhân lấy mất, chẳng lẽ ngấp nghé luôn hai món cuối cùng sao?
Tiểu Hồng lạnh lùng nói:
- Gì mà bảo là mơ ước? Ăn nói khó nghe, không ai ép ngươi, thích làm gì thì làm, vui vẻ là được.
Nguyệt rối rắm thật lâu, thở dài thườn thượt nói:
- Hai vật còn lại nếu để các người chọn thì sẽ chọn cái nào?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lúc, nói:
- Nếu ta không nhìn lầm thì bảo kính kia không phải kính mà là áo giáo.
Nguyệt ngạc nhiên, khó tin nhìn Lý Vân Tiêu, nàng gật đầu nói:
- Lý đại nhân thật là cao nhân, kính đó tên là Tuyền Quang Kính, có thể phụ tợ công kích nhưng uy năng lớn nhất là hóa thành Tuyền Quang Khải, giá trị cao không thể đánh giá.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Đúng thế, loại áo giáp vốn cực kỳ khó khăn dể luyện chế, rất quý hiếm, bàn về giá trị thì Tuyền Quang Kính cao hơn quạt Tiếu Ngạo Hồng Trần.
Nguyệt mím môi:
- Ba món chí bảo không phân cao thấp, mỗi món đều là thiên địa kỳ trân. Sư tôn luyện khí vô số, còn có rất nhiều huyền khí đỉnh cao đã bị sư tôn tự tay hủy, chỉ để lại ba vật này.
Lý Vân Tiêu thổn thức thở dài:
- Mục Trần tiền bối mới là thần nhân thật sự, không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808735/chuong-3640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.