Dứt lời hắn đánh ra vài đạo ấn quyết lên trời, pháp tắc hư liên lập lòe, lập tức biến mất trên trời cao.
Trác Thanh Phàm không nói hai lời, lập tức biến mất trên trời cao.
Nam Khâu Vũ nhìn hình ảnh to lớn, Phi Nghê và Tiểu Hồng đang liều mạng bỏ chạy, nói:
- Mở cửa thiên cung ra, mở Phiêu Miểu Vân Trận.
Sau khi ra lệnh, thân ảnh của hắn biến mất tại chỗ, hắn muốn đích thân đi đón hai nàng.
Trên không trung của phiến hải vực này, trong đó mây trắng quay cuồng, bầu trời quang đãng lại bị sương mù che khuất.
Phi Nghê cùng Tiểu Hồng đột nhiên ngất lịm, lúc này giật mình quan sát chung quanh.
Phi Nghê cả kinh nói:
- Tại sao đột nhiên bầu trời biến hóa chẳng lẽ phía trước có mai phục?
Tiểu Hồng cười cười, nói:
- Làm sao có thể. Chúng ta mới từ vạn linh chi địa đi ra, nơi này vẫn thuộc bắc hải. Đừng nói không có khả năng có mai phục, cho dù là có thì chúng cũng tìm chết. Huống hồ bốn bề là biển, thời tiết biến hóa vô thường, lại có hiện tượng thiên văn kỳ quái cũng không có gì lạ.
Phi Nghê xấu hổ, lúng túng nói:
- Thì ra là thế, vẫn là muội muội kiến thức rộng lớn, tỷ tỷ rất ít đi biển, cho nên cảm thấy quái dị, như vậy chúng ta đi thôi. Hơn nữa những mây mù này thật kỳ lạ, có thể ngăn cản Dận Vũ một lúc.
Tiểu Hồng cười khổ một tiếng, lắc đầu, nói:
- Một ít mây mà thôi, làm sao có thể chống đở được chân long? Đừng nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808669/chuong-3533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.