- Chuyện phiếm! Chuyện rút long nguyên làm thuốc dẫn, tất cả đều là suy nghĩ hão huyền của các ngươi, là âm mưu của Tù.
Uyên giận dữ mắng mỏ, cực kỳ bi thương quát:
- Đừng vội lại chấp mê bất ngộ! Nhanh chóng quỳ xin lỗi phụ vương mau!
Chiến thương của hắn quét ngang, long khí bùng nổ.
Mang nhìn thẳng vào Dận Vũ, câu môi cười nói:
- Chuyện phiếm? Lão Nhị, lão Thất, lão Cửu đã chết thế nào? Nếu không có lão Tam cơ trí, kịp thời chọc thủng âm mưu của ngươi, giờ phút này cũng không có chúng ta đứng ở nơi này.
Dận Vũ lạnh lùng nói:
- Chuyện vô căn cứ, thiệt thòi các ngươi cũng tin tưởng. Lão Tam trước đó không lâu còn bái kiến ta, ta nói chuyện với hắn thật vui đấy.
- Cái gì?
Lời này làm người nơi đây cả kinh.
Uyên đại hỉ nói:
- Ha ha, nhìn xem, ta nói mà, các ngươi đều bị đầu độc tâm trí, còn không may xin lỗi phụ vương.
Ba người lười quan tâm tới hắn, đã xem hắn như kẻ đần. Sí lạnh giọng nói:
- Ta không tin Tam ca còn sống, ngươi nói hắn ở đâu?
Kính và Mang cũng lắng nghe, phi thường quan tâm.
Thần sắc Dận Vũ bi ai, buồn bả nói:
- Vốn ta và Tù trò chuyện thật vui, ai ngờ trên đường giết ra một nhân loại là Lý Vân Tiêu, mang theo rất nhiều cao thủ vây quét chúng ta. Kết quả phụ tử chúng ta liên thủ không địch lại, Tù bị đánh tan hồn phách, chỉ còn lại thân thể tung tích không rõ, mà ta cũng trọng thương, nếu không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808647/chuong-3511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.