Tưởng Chu nạt Hoành Quân Hoán:
- Ngươi bị gì vậy?
Bốp!
Tiểu Tuyết vả miệng mình, mặt ủ mày chau:
- Miệng quạ, ta tát méo miệng quạ này!
Bốp! Bốp! Bốp!
Hoành Quân Hoán liên tục tát mình mấy cái, miệng sưng phồng.
Tưởng Chu kinh ngạc hỏi:
- Ngươi bị cái gì vậy? Trúng gió sao?
Ninh Hàng Phong hét to, trong thanh âm tràn ngập hân hoan, kích động:
- A? Lý Vân Tiêu!
Tưởng Chu run lẩy bẩy, gã đưa lưng hướng Lý Vân Tiêu nhưng nhìn biểu tình khác nhau của Hoành Quân Hoán, Ninh Hàng Phong liền hiểu có chuyện gì. Tưởng Chu run cầm cập, mặt không chút máu.
Hoành Quân Hoán và Tưởng Chu liếc nhau, hai người bộc phát ra lực lượng siêu mạnh trực tiếp hóa thành độn quang trốn đi xa.
Lý Vân Tiêu phun hai chữ:
- Con nít.
Lý Vân Tiêu búng tay, đầu ngón tay lấp lóe tia điện bắn xuyên qua.
Trên bầu trời lóe ánh sáng xanh, hai người ét thảm té từ trên cao xuống, người đẫm máu.
Khương Nhược Băng khóc sướt mướt, khóc không thành tiếng, nàng khóc ròng nói:
- Rốt cuộc ngươi đến tìm ta, hu hu hu.
Lý Vân Tiêu khẽ thở dài:
- Là ta thiếu lo lắng, lỗi tại ta.
Khương Nhược Băng không thể kiềm nén cảm xúc nữa, nàng nhào vào ngực Lý Vân Tiêu khóc rống.
Ninh Hàng Phong ở một bên yên lặng nhìn, cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Lý Vân Tiêu ngửi mùi thơm thoang thoảng, tâm tình phức tạp. Lý Vân Tiêu không an ủi Khương Nhược Băng, mặc kệ nàng rơi lệ nức nở, trút ra hết bi thương và uất ức trong lòng.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808564/chuong-3428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.