Chương trước
Chương sau
Lý Vân Tiêu rùng mình, hắn nghĩ ngay đến then chốt vấn đề.
- Đương nhiên rồi!
Ninh Khả Nguyệt ngạo nghễ nói:
- Đồng tộc ta vốn là một trong chủng tộc mạnh nhất Thiên Vũ giới, nên hưởng thụ tài nguyên Thiên Vũ giới!
Lý Vân Tiêu nói:
- Những Nguyệt Đồng sống trong thánh khí mấy chục vạn năm, bọn họ có thể thích ứng quy tắc bên ngoài không? Có lẽ ở lại trong không gian thánh khí mới là lựa chọn tốt nhất.
- Hừm hừm!
Ninh Khả Nguyệt lạnh lùng liếc hai người:
- Ta quá hiểu ý đồ của các ngươi. Đồng tộc hiện thế sẽ xung đột về mặt tài nguyên với nhân loại. Hiện tại nhân loại bàn cứ đại lục, yêu tộc cũng tránh sang một góc, nên không muốn có tộc khác đến cướp đoạt tài nguyên. Nhưng các ngươi đừng quên trên đời này vốn là cường giả làm vua, thời gian tộc Nguyệt Đồng chúng ta xưng bá đại lục không ngắn hơn nhân tộc các ngươi.
Linh Mục Địch trầm giọng nói:
- Dù ngươi nói không sai nhưng triều lưu lịch sử quá khứ là quá khứ. Nếu bỗng nhiên xuất hiện một tòa thành dị tộc lớn, ta sợ cường giả trong thiên hạ sẽ không cam lòng, khi đó có huyết chiến. Có lẽ ngươi tìm bao nhiêu cách giữ lại huyết mạch Nguyệt Đồng từ nay tuyệt chủng.
- Vớ vẩn!
Ninh Khả Nguyệt nổi giận nói:
- Hay ngươi cho rằng nhân tộc sẽ đánh lại tộc ta?
Linh Mục Địch nói:
- Nếu thánh khí này là ngươi tạo ra thì tất nhiên không siêu thoát khỏi quy tắc thánh khí được, đẳng cấp không gian thấp hơn Thiên Vũ giới. Vậy thì thực lực cường giả trong đó thấp hơn bình thường là cái chắc.
Ninh Khả Nguyệt gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng, nhưng ngươi đừng quên điều này. Mười vạn năm nay Thiên Vũ giới không có quy tắc thập phương, nơi này thì có. Tức là cường giả thần cảnh trong Thiên Niên Nhất Mâu chưa từng đứt đoạn bao giờ!
Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch lặng thinh. Quy Khư nói đúng, lúc trước đụng phải hơn mười con chim bay cá nhảy đều là Vũ Đế cao giai.
Linh Mục Địch lo âu nhìn eben dưới, đám Nguyệt Đồng bám vào các loại chủng tộc bình yên sinh sống trong thành, rất là hòa bình.
Có một ít Nguyệt Đồng không hề nhập xác mà bay lơ lửng, có dùng huyễn thuật biến ra thân hình thảnh thơi đi trên đường.
Linh Mục Địch nói:
- Thứ ngươi khát vọng chưa chắc là điều bọn họ muốn.
Ninh Khả Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
- Điều này sao có thể theo ý bọn họ được? Bổn tọa là chủ của Nguyệt Đồng, là tồn tại cao nhất của họ!
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Chưan hớ bài học vừa rồi sao? Ngươi là Quy Khư, ai quen ngươi, ai cho phép ngươi?
- Ngươi...!
Ninh Khả Nguyệt tức giận nhưng lập tức tỉnh táo lại, mắt lóe tia tàn nhẫn:
- Ta sẽ khiến bọn họ lại nhận biết.
Linh Mục Địch mở miệng nói:
- Tại sao có Nguyệt Đồng màu đỏ, có màu đen, màu nâu, màu vàng, thậm chí màu trắng, nhiều màu?
Ninh Khả Nguyệt trả lời:
- Chỉ Nguyệt Đồng thuần huyết mới là đỏ thẫm, những màu tạp khác là do bám vào vật chứa, cùng vật chứa khác tạp giao sinh ra tạp chủng tự mang màu chi thứ. Nguyệt Đồng thuần chủng chỉ có thể tự phân liệt sinh ra đời tiếp theo.
Linh Mục Địch gật gù:
- Thì ra là vậy. Thành lớn có ức nhân khẩu thế này rốt cuộc bên trong có bao nhiêu Nguyệt Đồng thuần huyết thật sự?
Ninh Khả Nguyệt trả lời:
- Trong cảm giác của ta ước chừng năm, sáu trăm con.
- Năm, sáu trăm con...
Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch nhu thầm trong lòng, không biết con số này là nhiều hay ít, nhưng so với con số ức thì thế này đã là ít.
Nhưng Nguyệt Đồng thuần chủng về lực lượng thì mạnh hơn đám tạp chugrn rất nhiều.
Ninh Khả Nguyệt giải thích rằng:
- Ngươi biết tại sao nhân tộc bàn cứ đại lục trong thời gian ngắn ngủi không? Về thiên phú, huyết thống, nội tình thì nhân tộc thua xa chủng tộc khác.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, nói:
- Nguyện nghe giảng.
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Bởi vì nhân tộc có tính ‘trưởng thành’ đáng sợ, chủng tộc khác thiếu hụt lớn về điểm này.
- Tính trưởng thành?
Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch khó hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ chủng tộc khác không thể trưởng thành sao?
Ninh Khả Nguyệt lắc đầu nói:
- Không phải không thể trưởng thành mà là có cực hạn.
Ninh Khả Nguyệt chỉ xuống một con yêu thú như vượn khỉ, trên bụng có con mắt to màu vàng đen, chính giữa có một cthú đỏ thắm:
- Ví dụ con Nguyệt Đồng này, trên người có đồng lực tinh thuần không bằng thuần chủng một phần mười, vậy thì tu vi suốt đời bị áp chế dưới quy chân thần cảnh, cao lắm là tu luyện đến đỉnh vũ đạo. Rừ phi có cơ duyên lớn lao mới đột phá được trói buộc này.
Con mắt đỏ thẫm co rút lóe tia sáng, Ninh Khả Nguyệt nói:
- Nhân loại các ngươi thì khác, các ngươi không bị thiên phú loại này trói buộc, chỉ cần không ngừng cố gắng, dù rất chậm sẽ luôn có thể tiến lên phía trước. Dù một người thiên phú kém đến mấy, miễn là có cao thủ tài bồi, đan dược cải tạo, tích lũy tài nguyên thì bình thường sẽ đột phá. Bầu trời của nhân tộc các ngươi là vô hạn, còn nhiều chủng tộc khác là có han. Dù bọn họ bẩm sinh mạnh hơn các ngươi, dù tốc độ tu luyện của họ hơn các ngươi gấp mười lần thì sẽ có ngày bị các ngươi vượt qua!
Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch im lặng. Ninh Khả Nguyệt nói chưa chắc chín hxác nhưng ẩn chứa đạo lý rất sâu.
Nhan tộc dù là lúc tu luyện không có thiên phú nhưng với nhân khẩu khủng bố luôn có thể sinh ra nhiều cường giả kinh tài tuyệt diễm.
Dù quy tắc thiếu hụt cũng có thể dùng thủ đoạn nghịch thiên tiếp tục leo lên trên.
Như tồn tại ở Vĩnh Sinh chi giới mang đến lực lượng chống cự ma kiếp cực mạnh hiện tại, đó là lực lượng nhân tộc tích góp mười vạn năm. Là các tiền bối nổi bật từng đời thúc đẩy toàn tộc quần tiến lên kéo dài không ngừng.
Ninh Khả Nguyệt lên tiếng:
- Lý Vân Tiêu, bây giờ ngươi là chủ Thiên Vũ Minh, coi như một trong những người có quyền thế nhất, lời nói nặng ký nhất. Chờ khi ta đưa nguyên Đồng tộc ra khỏi thánh khí thì ta muốn xin ngươi một vực, được không?
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Cái gì?!
Lý Vân Tiêu tức giận quát:
- Đưa một vực cho Đồng tộc các ngươi, ngươi cảm thấy điều này có thể không?
Linh Mục Địch khịt mũi:
- Quy Khư đại nhân quá tham lam, thành lớn nhân khẩu trên ức tuy hiếm nhưng nhân tộc ta có thể tìm ra vài tòa, không phải mỗi tòa thành trì đều sẽ chiếm một vực.
Ninh Khả Nguyệt lạnh lùng nhìn hai k:
- Có thực lực bao nhiêu thì chiếm tài nguyên lớn bấy nhiêu. Đồng tộc ta đang bày ra thực lực trước mắt các vị không đủ một phần tư Thiên Vũ đại lục sao?
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Tham tương đương với bần, coi chừng cuối cùng chẳng được gì còn mất luôn mạng sống toàn tộc nhân.
Mặt Ninh Khả Nguyệt lạnh băng mắng:
- Ta không thích nghe câu đó! Hoặc ngươi câm miệng hoặc chết đi!
Ninh Khả Nguyệt phát ra sát khí sắc bén khiến Lý Vân Tiêu như rơi vào hầm băng.
Lý Vân Tiêu tuy kinh nhưng không loạn cười gằn:
- Quy Khư, ngươi muốn đánh nhau ở đây sao? Dù ta và Mục Địch đại nhân hợp tác không đánh lại ngươi đi nữa nhưng thành trì ức vạn người của ngươi có giữ được hay không thì khó nói.
Linh Mục Địch gật đầu nói:
Linh Mục Địch gật đầu nói:
- Hy sinh hai ta trừ bỏ một tai họa lớn là vô cùng đáng giá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.