Dận Vũ quay đầu la lên:
- Yếu Ly huynh!
Phong Yếu Ly rùng mình đáp ngay:
- Dận Vũ huynh gọi ta có chuyện gì?
Thái độ của Phong Yếu Ly trở nên cẩn thận, khiêm tốn hơn.
Dận Vũ gật gù:
- Yếu Ly huynh nói xem Đoan Mộc Hữu Ngọc thật sự có thể tính ra điều ta muốn sao?
Phong Yếu Ly trầm ngâm nói:
- Chưa chắc, nhưng Dận Vũ huynh yên tâm, nếu Đoan Mộc Hữu Ngọc không làm được thì ta có thể giúp hắn một tay.
Khóe môi Phong Yếu Ly cong lên cười gian:
- Khiến bổn tọa hao phí thời gian mấy chục, trăm năm suy tính là không thể nào, nhưng vì hoàn thành chí nguyẹn lớn lao của Dận Vũ huynh, hao phí thời gian một, hai năm có lẽ Đoan Mộc Hữu Ngọc sẽ đồng ý.
Dận Vũ trừng Phong Yếu Ly, hừ lạnh một tiếng:
- Nói vậy là tác dụng của yếu Ly huynh rất lớn? Nếu Yếu Ly huynh sơ sẩy chết đi thì chí nguyện to lớn của ta sẽ bị lạc?
- Ha ha ha! Chưa chắc, chưa chắc.
Phong Yếu Ly ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Với trận thế hiện tại của Dận Vũ huynh, ta và huynh đứng chung trận tuyến thì sao sơ sẩy chết được, ha ha.
Dận Vũ gật gù:
- Ta hiểu, lát nữa phá Hải Thần điện mong Yếu Ly6y góp sức nhiều chút. Dù sao đám người Thiên Vũ Minh thực lực cường đại, dựa vào bộ tộc Tứ Hải rất khó thắng.
Phong Yếu Ly gật đầu nói:
- Đương nhiên rồi, đây vốn là hiệp ước mà ta và Dận Vũ ký.
Mặt Dận Vũ xanh mét khẽ hừ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808516/chuong-3380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.