Dận Vũ chìm trong suy tư. Nếu thật sự rơi vào tử chiến, chỉ cần Lâm không ra tay, với thực lực phe gã chắc chắn có thể đập bẹp đối phương.
Nhưng lúc đó Lâm sẽ nuốt Thiên Phượng Chân Vĩ Linh vào, phục hồi một phần lực lượng, phe Dận Vũ thì không ai đánh lại. Hơn nữa muốn tiêu diệt đám người trước mắt sẽ phải trả cái giá đắt.
Dận Vũ đặt quyết tâm, kiên quyết nói:
- Được, theo như ngươi nói, ta cược!
Lâm sớm đoán được đáp án của Dận Vũ nên rất bình tĩnh sắp xếp:
- Tốt lắm, các ngươi ở bên ngoài động thiên chờ một tháng đi. Lý Vân Tiêu, các ngươi vào trong.
Nhóm người Lý Vân Tiêu biểu tình trầm trọng, không khí nặng nề, từng người đi vào động thiên sóng vàng.
Đại nhân . . .
Thấy đám người Lý Vân Tiêu rời đi Vi Thanh mới đi tới, vẻ mặt khó chịu như đang trách Dận Vũ không nên tự tiện quyết định.
Dận Vũ lạnh nhạt hỏi:
- Như thế nào, các ngươi đều trách ta?
Vi Thanh nói:
- Trách cứ thì không dám, nhưng đại nhân không nên tự quyết định. Chúng ta dù sao có quan hệ kết mình chứ không phải chủ và tớ, đối với chúng ta, với Phong Yếu Ly đại nhân thì không ổn.
Ai ngờ Phong Yếu Ly lại cười nói:
- Bổn quân không có ý kiến với quyết định của Dận Vũ.
Phong Yếu Ly ước gì Dận Vũ và Lý Vân Tiêu bại câu thương, sau đó thừa dịp chém giết Lý Vân Tiêu, cướp lấy tàn hồn Họa Đấu.
Vi Thanh nhíu mày, lòng thầm nổi cảnh giác. Không hiểu sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808352/chuong-3217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.