Xán tức giận quát:
- Đừng nói bậy bạ!
Dận Vũ lạnh lùng châm chọc nói:
- Hừ, có phải đại nạn buông xuống hay không sao có thể theo ta nói liền được? Lâm còn chưa mở miệng, con chó nhà ngươi gấp cái gì?
Giọng Lâm truyền ra:
- Ngươi nói rất đúng, có phải đại nạn buông xuống hay không sao có thể theo ý ngươi nói? Nhưng dù hiện tại ta như thế nào thì dư sức giết ngươi.
- Ha ha ha, giết ta?
Dận Vũ mỉa mai cười nhạo nói:
- Năm đó ngươi là cường giả giới vương cảnh còn không giết ta được, hiện tại thực lực trượt dài lại muốn nằm mơ giữa ban ngày? Nếu ta không đoán sai thì ngươi mà rời khỏi đây thì đại nạn sẽ đến sớm hơn, rất có thể sẽ chết ngay.
Lâm nói:
- Ngươi lại nói đúng, đúng là ta không thể rời khỏi đây.
Đám người Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch tinh thần rung lên.
Vẻ mặt Xán và Trác bi thương khẽ kêu:
- Lâm đại nhân . . .
Lâm ung dung nói:
- Từ vạn cổ đến nay ai có thể thoát khỏi cái chết? Mặc dù là giới vương thần cảnh cũng có ngũ suy, chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hai người đừng bi thương làm gì.
Xán và Trác đồng thanh kêu lên:
- Vâng thưa đại nhân!
Nhưng hai yêu tộc vẫn khó nén vẻ đau buồn.
- Hừ!
Đề tài quá thương cảm nên Dận Vũ hơi khó chịu, hừ mũi nói:
- Nghĩ tình quen biết nhau, ta không làm khó ngươi, đưa Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cho ta thì ta sẽ đi ngay.
Lâm lạnh nhạt nói:
- Đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808351/chuong-3216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.