Mặt Ba Cẩn xám xịt, mắt không chút ánh sáng, tràn ngập tuyệt vọng.
Lý Vân Tiêu phá vỡ cấm chế trữ vật hoàn kiểm tra một chút, hai viên thần đan nằm trong đó. Lý Vân Tiêu mừng rỡ cất thần đan.
Hiện tại chín viên thần đan trong cửu đan cung có hơn một nửa thuộc về Lý Vân Tiêu.
Trong lòng Ba Cẩn dâng lên chút hy vọng, van xin:
- Hiện tại thần đan đã thuộc về ngươi, tha mạng cho ta được không? Ta có thể thề với trời đời này tuyệt đối không trả thù!
Lý Vân Tiêu thấy Ba Cẩn đau khổ cầu xin thì động lòng trắc ẩn.
Thần đan đã vào tay, không cần giết chóc nữa. Huống chi đối phương nói có lý, trải qua mấy vạn năm phong ấn vậy mà uất ức bị giết thế này thì quá thảm.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lúc, phất tay nói:
- Để lại lời thề rồi ngươi hãy đi đi.
Ba Cẩn sửng sốt rồi mừng như điên, cảm kích thề với trời, chắp tay nói:
- Đa tạ Vân tiêu công tử khai ân, sau này còn gặp lại!
Ba Cẩn vốn chỉ là ham sống nên bản năng xin tha, không ngờ thật sự đổi lấy đường sống, lòng vô cùng cảm thán vui buồn. Ba Cẩn xoay người biến thành luồng sáng bay mất, rời xa Đế Đan cung.
Khúc Hồng Nhan mắt lóe tia sáng, chớp mắt to nói:
- Thế này không giống tính cách sát phạt dứt khoát của huynh.
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn sợi xích bạc đầy trời đấu dây dưa với Cố Thanh Thanh, cảm thán khẽ thở dài:
- Người này đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808324/chuong-3189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.