Lý Vân Tiêu xì cười đáp trả ngay:
- Xì, Anh Thiều đại nhân xem mình cao quá rồi, làm đại nhân thất vọng? Thất vọng thì sao? Ngươi là thứ gì?
Chỉ còn lại vài người, dù không có chuyện Nguyên Cơ thì Anh Thiều hơn phân nửa cũng định đối phó Lý Vân Tiêu.
Huống chi có chuyện Nguyên Cơ, dù Lý Vân Tiêu tiếp tục giả ngu làm tượng đất cũng khó tránh khỏi thế cục bị đối địch.
Chẳng bằng dứt khoát, trực tiếp trở mặt. Anh Thiều tinh minh sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, không dám dồn ép Lý Vân Tiêu quá đáng.
Quả nhiên Anh Thiều sửng sốt, không ngờ Lý Vân Tiêu nói câu đó.
Anh Thiều ngây ra một lúc tức giận quát:
- Muốn chết, dám chửi rủa lão phu!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Mắng thì mắng, lão còn muốn gì?
Anh Thiều lại ngây ra. Đúng rồi, mắng thì mắng, lão còn muốn sao? Chẳng lẽ xông lên liều mạng với hắn?
Anh Thiều liếc mắt qua thấy người xung quanh đều đang nhìn lão, bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, đều mong chờ lão đi lên liều mạng.
- Ha ha ha!
Cố Thanh Thanh cười cong lưng:
- Anh Thiều đại nhân, nhục thế này nhịn gì nữa, một thiếu niên mắng đại nhân như thế mà đại nhân vẫn làm rùa rút đầu cố nhịn sao?
Anh Thiều cứng da mặt cười khùng khục:
- Ha ha ha, lão phu sống nhiều năm như vậy làm sao sẽ so đo với một hậu bối trẻ tuổi được?
Anh Thiều giả vờ không tức giận nhưng mấy sợi tóc đã dựng đứng bán đứng nội tâm của lão.
Lý Vân Tiêu lườm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808319/chuong-3184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.