Ánh mắt Mạch lóe lên, ngưng trọng nói:
- Vậy các ngươi có đi đoạt vĩ linh hay không?
Cố Thanh Thanh cười đùa, nói:
- Vĩ linh không có hấp dẫn quá lớn với ta, bổn cô nương thầm nghĩ sớm ngày chính thức thành thần, sống lâu mấy trăm hơn một ngàn năm tiêu dao khoái hoạt. Những chuyện chém giết này không phải nữ hài chúng ta nên chơi.
Nàng nháy mắt, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng đáng yêu mê người.
Mạch bực bội trong lòng, phất tay áo, lạnh lùng nói:
- Lão yêu bà, giả vờ non tơ làm gì! Là lão quái vật cùng thế hệ với tổ tiên của ta, lại nói tiếp ta có lẽ nên gọi ngươi một tiếng thái tổ nãi nãi, còn nữ hài tử?
- Mạch, ngươi chết chắc rồi.
Cố Thanh Thanh quát to lên, bộ dáng đáng yêu biến thành âm trầm.
Hàn khí ngưng kết quanh người của nàng, không khí ngưng hóa thành bông tuyết, Mạch cảm thấy lãnh ý lạnh giá bao phủ toàn thân.
Nếu không phải có Bách Luân Kết Y đang cứu người trong nhà đa, nàng đã sớm động thủ giết người.
Mạch cả kinh, lúc này mới phát giác thực lực bản tôn Cố Thanh Thanh còn trên cả hắn, chọc giận nàng, nói không chừng thật sự giết mình đi, nữ nhân điên này cái gì cũng làm được.
- Ân.
Đột nhiên Phi Nghê kêu một tiếng, dường như tỉnh táo lại, hai mắt vẫn nhắm chặt, bộ dáng hết sức thống khổ, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống.
Cố Thanh Thanh vội vàng đi qua, nắm tay Phi Nghê, chỉ thấy trên cổ tay có từng sợi chỉ đỏ, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808284/chuong-3149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.