Chương trước
Chương sau
Nàng hiện tại nội tâm thập phần áp lực, thậm chí có chút ít khát vọng dùng trận chiến này phát tiết lửa giận, nhưng lại có chút nôn nóng, sợ chiến đấu ảnh huongr tới Lý Vân Tiêu chữa thương.
Cố Thanh Thanh nhìn qua nàng, khẽ lắc đầu, ý là không chiến chot hỏa đáng.
Khúc Hồng Nhan cười cười, mỉa mai nói:
- Lão già bất tử, hắn còn cuồng vọng tự đại cho rằng chúng ta đánh không lại hắn.
- Chậc chậc, nói như các ngươi đánh thắng ta không bằng.
Hắc bào nhân mở miệng trào phúng, nói:
- Hơn nữa một trận chiến này, các ngươi còn có thể bảo đảm tính mạng đồng bạn sao? Ta chỉ muốn thiên phượng niết thể mà thôi, cần gì tổn thương hòa khí.
Khúc Hồng Nhan nghe vậy, tức giận đầu váng mắt hoa, nổi giận mắng:
- Ta cũng chỉ muốn mạng già của ngươi mà thôi, làm gì tổn thương hòa khí!
- Lão già kia, thật sự là không biết xấu hổ, không muốn chết thì cút đi.
Cố Thanh Thanh cũng im lặng, trong mắt hàn quang lóe lên, lạnh lùng nói:
Hắc bào nhân yên tĩnh một chút, trong con ngươi mang theo sát khí, lạnh lùng nói:
- Các ngươi thật quyết định đối nghịch với ta? Lão phu mặc dù không thể đoạt thiên phượng niết thể, đại phát uy phong vẫn có thể hủy thiên phượng niết thể, ai cũng đừng nghĩ có được, các ngươi làm gì được ta.
- Thật sự là không biết cảm thấy thẹn, nếu thêm bổn cô nương thì sao?
Một giọng nữ truyền tới, chớp mắt tới gần, thân ảnh thướt tha xuất hiện.
Người mặc áo tím, váy dài mượt mà.
Nữ tử thanh xuân thoát tục, khí chất phi phàm, nàng cười lạnh nhìn qua.
Hắc bào nhân lập tức cảm nhận áp lực, cả kinh nói:
- Ngươi, ngươi là...
Nữ tử xùy cười một tiếng, đầu ngón tay bắn ra hào quang màu đỏ, bấm tay bắn ra, lập tức hóa thành hào quang bay thẳng tới.
Bành!
Hắc bào nhân ra tay, đánh ra một trảo ngăn cản hào quang, hào quang nổ tung, bàn tay của hắn cũng run lên, hoảng sợ phát hiện mình năm ngón tay bị hào quang cắt nát, vết thương rậm rạp.
- Hư Cực Thần Cảnh!
Hắc bào nhân sắc mặt khó nhìn, trong mắt hiện ra thần thái tàn khốc, nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao là địch với bổn tọa?
Nữ tử ngoắc ngoắc ngón tay, trào phúng:
- Muốn đánh hay lưu lại, sợ chết cút ngay, nói nhảm cái gì!
- Ngươi...
Hắc bào nhân tức giận, giương nanh múa vuốt một hồi, lúc này mới bình tĩnh trở lại, nói:
- Tốt, nếu ngươi muốn bảo vệ bọn họ, ta sẽ cho ngươi mặt mũi này. Nhưng mà thiên phượng niết thể xuất hiện trong vĩnh sinh chi giới, hắc hắc, sợ là khó bình tĩnh, ha ha ha...
Hắc bào nhân cười vài tiếng, lập tức không gian thay đổi, hắn biến mất tại chỗ.
- Phi, đánh không lại còn nó nhảm, còn là nam nhân sao? Có bao xa thì cút bao xa.
Nữ tử mắng một tiếng, lúc này mới quay người lại, ánh mắt nhìn qua đám người Khúc Hồng Nhan.
Mấy người đều ngạc nhiên nhìn qua cô gái này, không nhận ra người nọ, càng không rõ vì sao nàng giúp mình.
Khúc Hồng Nhan thu hồi Tử Tiêu kiếm, ôm quyền nói:
- Đa tạ tương trợ, các hạ là...
Cố Thanh Thanh phất phất tay, cười khanh khách nói:
- Không cần khách khí, nàng chính là ta.
- Nàng chính là ngươi...
Khúc Hồng Nhan sững sờ, lập tức hiểu được, chấn động, thì ra người trước mặt là bản tôn Cố Thanh Thanh.
- Khanh khách.
Bản tôn Cố Thanh Thanh cười rộ lên, dán mặt tới gần Khúc Hồng Nhan, nói:
- Như thế nào, tổ tiên và ngươi, ai đẹp hơn?
Khúc Hồng Nhan lắc đầuơ, bị khí thế bản tôn của Cố Thanh Thanh làm không thoải mái, quay người đi vào trong cốc, nói:
- Ta đi xem Phi Dương.
- Ha ha ha.
Bản tôn Cố Thanh Thanh và "Lạc Vân Thường" đều cười ha hả, Mục Tinh và Mạch cũng đi vào sơn cốc.
Chỉ còn lại Bố Tử ba người vẻ mặt mờ mịt.
Nhưng bọn họ không có chút cảm giác tồn tại nào, thực lực thấp kém sẽ không có nhân quyền, đám người Khúc Hồng Nhan thậm chí quên sự tồn tại của bọn họ, chỉ còn lại có ba người bọn họ ở ngoài sơn cốc nhìn nhau.
- Khục, khục khục, ta nói... Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta vào trong cốc đi.
Bố Tử ho khan vài tiếng, nhìn qua hai người khác nói một câu.
- Vấn đề là trong cốc có ngươi quan tâm ngươi sao? Còn không bằng ngồi ở cửa đi.
Chu Chỉ tức giận nói ra, bọn họ ở Thiên Võ Giới là cao thủ đứng đầu, đi tới chỗ nào không phải có được đãi ngộ cao nhất, ở nơi này lại chẳng khác gì là thủ vệ.
- Ta lo lắng cũng không phải vấn đề mặt mũi, mà là trong vĩnh sinh chi giới lão quái quá nhiều, tùy tiện một tên đi chúng ta cũng không phải đối thủ. Nói thật, lão thân thật hối hân, nhưng hối hận cũng muộn rồi, chỉ có thể kiên trì đi tiếp. Nhưng mà Lý Vân Tiêu nói thành thần, thật là hấp dẫn người, nếu là thành thần thì chuyến đi này chúng ta không uổng công đâu.
Mao Xảo nói ra, nói mấy câu đã xúc động thương thế, không ngừng ho khan.
Mao Xảo nuốt một ít đan dược, lúc này khí sắc tốt hơn nhiều, tiếp tục tĩnh tọa.
Hai người khác cũng nhìn nhau, cũng gấp rút khôi phục thương thế chính mình.
Đám người Khúc Hồng Nhan tiến vào trong cốc, đi một đoạn tới gian nhà đá.
Bốn phía là các loại kỳ thạch quái dị, tiểu viện này có linh thủy chảy qua, thiếu hụt duy nhất là không có cây cối.
- Coi chừng, có cấm chế.
Cố Thanh Thanh thấy Khúc Hồng Nhan đi thẳng tới, lập tức nhắc nhở.
Quả nhiên một đạo quang mang hiện ra, đã chấn động đẩy Khúc Hồng Nhan lui lại.
- Yên tâm đi, nếu Bách Luân đại nhân mang Lý Vân Tiêu vào, sẽ không có vấn đề gì.
Cố Thanh Thanh nhìn thấy nàng lo lắng liền an ủi.
- Chỉ mong như thế, chẳng lẽ chúng ta ở này chờ đợi sao?
Khúc Hồng Nhan khó có thể tĩnh tâm, ngồi xuống cũng không phải.
Cố Thanh Thanh cười khanh khách một tiếng, nói:
- Phi Nghê không phải hảo muội tử của ngươi sao, hôn mê bất tỉnh nhân sự, ngươi không thể chữa thương cho nàng soa?
Khúc Hồng Nhan lúc này mới nhớ tới Phi Nghê còn trọng thương bất tỉnh, âm thầm trách cứ chính mình quá đại ý, vội vàng cho "Lạc Vân Thường" đặt Phi Nghê lên tảng đá lớn, nàng bắt đầu chữa thương.
Chung quanh vô cùng an tĩnh, bởi vì vĩnh sinh chi giới không có sinh linh khác, càng không có linh dược gì.
Mục Tinh và Cố Thanh Thanh đã quen, Mạch toàn thân không tự nhiên, đi tới đi lui, rốt cục nhịn không được hỏi vấn đề bản thân lo nghĩ, nói:
- Cố Thanh Thanh, Phạm Yêu kia vẫn còn trong vĩnh sinh chi giới sao?
- Hì hì, như thế nào, sợ?
Cố Thanh Thanh nháy mắt vài cái, đùa giỡn nhìn qua hắn.
- Hừ, bổn tọa hiện tại bước vào Hư Cực Thần Cảnh, cũng nhận được Phạm Yêu Thánh Công, có cái gì phải sợ. Chỉ muốn hỏi rõ mà thôi.
Mạch phiền muộn hừ một tiếng, giải thích, nhưng hắn càng giải thích ngược lại càng chột dạ.
Ngay cả hắn cũng phát hiện điểm này, nhìn qua Cố Thanh Thanh đang cười nghiền ngẫm, thập phần không thoải mái, dứt khoát thừa nhận, nói:
- Sợ cũng chẳng có gì lạ. Dù sao Phạm Yêu nhất tộc là tồn tại cường đại nhất trong vạn yêu, thực sự là yêu này, tất nhiên sẽ là trở ngại lớn nhất khi ta đăng vị Yêu Hoàng/
Cố Thanh Thanh cũng thu liễm vẻ cười cợt, gật gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Hơn phân nửa là không giả, tuy ta chưa tận mắt thấy qua, nhưng yêu này tại vĩnh sinh chi giới danh khí thật lớn, không ai dám trêu chọc. Cho nên Bàng Vân mang thiên phượng vĩ linh báo cho chúng ta biết, bổn ý là muốn cho chúng ta đi chịu chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.