Thật vất vả dưỡng tốt nội thương lại bị một thương vừa rồi đánh bị thương lần nữa, hắn giống như con mèo bệnh, tuy không nguy hiểm đến tánh mạng nhưng không thể khỏi hẳn.
Cố Thanh Thanh kinh hô lên, lớn tiếng kêu lên:
- Mục Tinh lão nhân, ngươi đang giở trò quỷ gì, mau ra đây!
Giọng nói vô cùng bén nhọn, xuyên thấu qua tiếng kim loại, vang vọng cả đại điện này.
Nhưng cũng không có hồi âm, chỉ có tiếng binh khí lay động, cả đại điện bị sát khí bao phủ.
- Mục TInh?
Lý Vân Tiêu cả kinh, dường như nghĩ đến cái gì, hoảng sợ nói:
- Chẳng lẽ là người Mục gia?
Cố Thanh Thanh kinh sợ không thôi, lại đề cao giọng nói vài lần, dường như không có trả lời, hai hàng binh khí trên khung hóa thành hào quang bắn thẳng tới trước.
- Đáng chết, mọi người cẩn thận!
Cố Thanh Thanh nổi giận không thôi, song chưởng đánh ra, dùng cương khí đánh bay những binh khí này.
Khúc Hồng Nhan vận dụng Tử Tiêu kiếm chém ra một đạo kiếm cương, bao phủ bản thân mình và Lý Vân Tiêu vào trong đó, vạn binh khó làm thương tổn.
Những người còn lại thi triển ra các loại thần thông, tự bảo vệ mình trước vô số đao quang kiếm ảnh.
Cả đại điện hóa thành huyễn quang, còn có tiếng kim loại chấn động, vận luật huyền khó hóa thành sóng âm thật lớn, nhộn nhạo như nước.
Phi Nghê cả kinh nói:
- Cố Thanh Thanh đại nhân, thế nào, những huyền khí này vô sinh vô tử, làm sao đánh đây?
Cố Thanh Thanh cũng phiền muộn, tức giận nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808265/chuong-3130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.