Chương trước
Chương sau
Phi Nghê hòa hoãn không khí, cười hì hì khoác cánh tay Cố Thanh Thanh, nói:
- Cố Thanh Thanh đại nhân, trong vĩnh sinh chi giới có thể chắt lọc lực lượng thiên phượng hay không?
Cố Thanh Thanh dường như cảm nhận được huyết mạch thiên phượng trong người Phi Nghê, trong lòng giật mình, nói:
- Có lẽ có thể, huyết mạch thiên phượng rất hiếm thấy, hơn nữa có trình độ như ngươi là một vạn không có một. Bằng vào lực lượng trong vĩnh sinh chi giới, có lẽ ngươi có thể hoàn thành cửu biến chi thân, mặc dù không bằng thượng cổ thiên phượng, cũng là tồn tại bất tử bất diệt.
Lý Vân Tiêu tức giận nói:
- Bất tử bất diệt? Ngay cả thượng cổ thiên phượng cũng biến mất, còn dám nói bất tử bất diệt.
Cố Thanh Thanh nổi giận nói:
- Tiểu tử, ngươi cố ý bới móc đối nghịch với ta đúng không?
Lý Vân Tiêu mày nhăn lại, nói:
- Đại nhân hiểu lầm, ta nói là tình hình thực tế, thượng cổ Chân Linh nhất mạch vì sao đột nhiên mai danh ẩn tích, ngay cả chân long thiên phượng tồn tại cường đại cũng mất đi bóng dáng. Không biết các vị tiền bối trong vĩnh sinh chi giới có cái nhìn thế nào?
Việc này mặc dù là Linh Mục Địch cũng không có đáp án, chính là đại hiềm nghi trong Thiên Võ Giới.
Cố Thanh Thanh trầm tư nói:
- Việc này xác thực quỷ dị, ta đã từng hỏi người nọ, hắn dường như biết chút ít gì đó, chỉ là giả thần giả quỷ không chịu mở miệng, đợi tí nữa ngươi gặp hắn thì hỏi đi.
Lý Vân Tiêu hiếu kỳ nói:
- Người nọ rốt cuộc là ai? Cố Thanh Thanh đại nhân cũng hỏi không được, ta làm sao có thể chứ?
Cố Thanh Thanh nhìn qua hắn, đột nhiên cười cười, nói:
- Ngươi có thể, bởi vì... Ngươi là chủ nhân Giới Thần Bi!
Lý Vân Tiêu không lên tiếng, Giới Thần Bi dường như có lai lịch thật lớn, hắn cũng càng ngày càng ý thức được nó không đơn giản, trầm ngâm một hồi, nói:
- Nếu người nọ lợi hại như thế, nhưng làm sao biết thế cục hiện tại?
Cố Thanh Thanh lại nói ra:
- Kết quả tương lai hẳn không biết được, ta không rõ ràng. Nhưng mặc dù biết được, nguyện ý nói chỉ chỉ thể nói cho ngươi nghe mà thôi, cho nên ta mới mang ngươi đi gặp hắn, bởi vì ta cũng phi thường hứng thú với chuyện này.
Phi Nghê cười nói:
- Ta cũng rất muốn biết đấy, Cố Thanh Thanh đại nhân nhanh dẫn chúng ta đi đi, đừng chậm trễ thời gian.
Cố Thanh Thanh "Ân" một tiếng, lúc này đưa mắt nhìn qua đại điện, nhìn chằm chằm vào tám mươi mốt cây đinh đồng.
Trải qua biến hóa vừa rồi, tám mươi mốt cây đinh đồng trở lại như cũ, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mạch nói:
- Ta xem đại điện này quỷ dị, không được thì cưỡng ép phá vỡ đi.
Cố Thanh Thanh nói:
- Không thể, ta phá hư cấm chế trong đó, như vậy sẽ tạo thành kết quả khó dự đoán, để ta thử lại.
Lần này nàng đã cẩn thận hơn trước, không có tự tin như trước, lúc này đứng xa hon mười trượng, đánh các loại ấn quyết vào trong đinh đồng.
Tám mươi mốt cây đinh đồng sinh ra điện quang, hoàn toàn giống như lúc trước, ngưng ra một đạo hào quang bắn mạnh ra ngoài.
- Tại sao có thể như vậy!
Cố Thanh Thanh giật mình không thôi, cũng may sớm có chuẩn bị, rút trường kiếm chém tới, "Phanh" một tiếng chém nát kim quang, nhưng mà trường kiếm ngân vang chói tai.
Lý Vân Tiêu ngưng trọng nói:
- Ta thấy cấm chế cánh cửa này không đơn giản, ngươi thực nhớ rõ cách phá vỡ không đấy? Trừ phi tìm được con đường duy nhất, bằng không khó mà vào được.
- Nói nhảm, phương pháp phá cấm là do người luyện ra Trọng Khí Tháp nói cho ta biết, sao có thể sai được.
Cố Thanh Thanh không vui, vẻ mặt tự tin, nhưng ánh mắt trầm xuống, dường như cũng phi thường nghi hoặc.
Lý Vân Tiêu từ chối cho ý kiến, nói:
- Vậy kỳ quái.
Cố Thanh Thanh hất tay áo lên, khẽ nói:
- Đi, chúng ta đi nơi khác, đi tìm người luyện chế nơi này.
- Cái gì, người luyện chế Trọng Khí Tháp?
Tất cả mọi người sửng sốt.
Lý Vân Tiêu vuốt trán, nói:
- Người nọ đang ở trong tháp này?
Cố Thanh Thanh khẽ nói:
- Đương nhiên là ở đây!
Nói xong đã hóa thành hào quang bay đi.
Mọi người không dám dừng lại, vội vàng theo nàng bay đi xa.
Một lát sau, một kiến trúc hình tháp hiện ra, tháp có ba tầng, phi thường thấp bé, khó thấy rõ kiến trúc nơi này.
Cố Thanh Thanh mang theo mọi người trực tiếp đá văng cửa tháp, đi vào bên trong đại điện, bên trong rất rộng lớn.
Nhưng tất cả mọi người lập tức ngưng trọng, cảnh giác nhìn trước mặt.
Bên trong có năm cổ thi thể ngổn ngang, máu tươi vẫn chảy dài, vừa mới chết không lâu.
- Là người Thánh Vực.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói, vừa mới xuất hiện hai ba trăm người, hắn nhìn qua sẽ không quên, năm người này chính là người của Thánh Vực, trên người còn cắm binh khí, tử trạng rất thảm.
Cố Thanh Thanh kinh ngạc nói:
- Tại sao có thể như vậy... Chẳng lẽ là bị hắn giết...
Mạch tiến lên phía trước, cầm lấy một thanh trường thương, rút ra khỏi thi thể, trên thương kim quang lóng lánh, máu tươi vẫn nhỏ xuống.
- Thương này không tệ, bổn tọa vừa vặn thiếu binh khí tiện tay.
Mạch lau máu trên thương, sau đó năm ngón tay một trảo, máu của năm người này bay lên, lăng không đảo lượn vòng, cuối cùng đông kết thành năm hạt châu như quả anh đào, bị hắn nuốt vào trong bụng.
- Hắc hắc, lợi dụng phế vậ, mùi vị không tệ.
Hắn vẫn thỏa mãn liễm bờ môi.
Phi Nghê và các nữ tử ở đây đều cảm thấy buồn nôn.
Lý Vân Tiêu đi ra phía trước, cẩn thận quan sát, hai bên đại điện bày đầy binh khí, phía trên còn có các huyền khí sáng bóng, quan sát đều là huyền khí cửu giai, nhuệ khí bức người.
Binh khí cắm vào mấy người kia, hiển nhiên là binh khí lấy trên kệ xuống.
Đột nhiên một đạo thương mang chớp động trên không trung, Mạch cầm chiến thương trong tay đâm vào sau lưng Lý Vân Tiêu, không hề giãy dụa!
Xùy!
Một thương này đâm xuyên qua, nhưng mà thân thể Lý Vân Tiêu lập tức hóa lôi, cả cây thương vẫn còn có điện lưu bao phủ, còn phát ra âm thanh đùng đùng của lôi điện.
- Ngươi làm cái gì? !
Những người còn lại kinh hô, vây quanh Mạch.
Trên mặt Mạch cũng kinh ngạc, nói:
- Ta...
Chiến thương tự động uốn lượn, chất liệu kim loại cứng rắn đột nhiên mềm dẻo, đầu thương lại đâm về phía Lý Vân Tiêu.
Ba!
Trên tay Lý Vân Tiêu xuất hiện kim quang, nhanh chóng cầm lấy đầu thương, quát:
- Tất cả mọi người cẩn thận, những vũ khí này có vấn đề!
Tiếng nói vừa dứt, bốn binh khí khác bay lên, có đao có kiếm, không hề dấu hiệu, đột nhiên chém về phía Lý Vân Tiêu.
- Chê cười!
Hai ngón tay Lý Vân Tiêu khép lại, hóa thành khép chấn bay bốn kiện binh khí.
Hắn lại nhảy lên phía trước đánh trường thương trong tay Mạch bay ra ngoài.
Trong đại điện sinh ra tiếng hồi âm, hai hàng binh khí trên khung run rẩy, mấy chục kiện huyền khí cửu giai trên đó chấn động, khí tràng cường đại nhộn nhạo bao trùm cả đại điện.
Khúc Hồng Nhan yểm hộ Lý Vân Tiêu, ân cần nói:
- Phi Dương, ngươi không sao chớ?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Không có gì đáng ngại.
Nội tâm của hắn cũng im lặng, từ khi thi triển ra lưu lưu cầu, nguyên lực trong người giảm mạnh, bị Trọng Khí Tháp tập kích trọng thương, lại bị Ân Trì đánh lén, thương thế của hắn nặng hơn nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.