Khúc Hồng Nhan cũng ngưng trọng nói:
- Nơi phong ấn liên quan trọng đại, không thể đùa được. Ma Chủ Phổ năm đó dù chưa làm ác, nhưng bị trấn áp mười vạn năm, mặc cho ai cũng có oán hận, nếu phá phong ấn ra ngoài, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:
- Nói nhiều như vậy, chính là vì kiếm cớ bản thân không thực hiện lời hứa, nếu ngươi có hồng thạch, vậy lấy ra đi! Cũng đừng nói ta bất cận nhân tình, đây là ngươi tự mình lựa chọn!
Khúc Hồng Nhan tức giận, sát khí băng hàn ngưng kết không trung, nói:
- Muốn lấy tim của hắn, dùng mạng của ngươi bồi vào.
Lý Vân Tiêu ngăn nàng lại, sợ nàng xúc động, rồi mới lên tiếng:
- Hồng thạch có thể cho ngươi, nhưng cũng không phải là khối trong người của ta, ta sẽ tìm được hồng thạch tiếp theo, sẽ giao cho ngươi.
- Hừ, đến lúc đó? Có trời mới biết là lúc nào, chẳng lẽ một hai trăm năm sao?
- Như vậy đi, ba năm, cho ta thời gian ba năm, ta tất nhiên sẽ tìm được hồng thạch tiếp theo.
- Ba năm quá lâu, ba tháng còn không sai biệt lắm!
- Ba tháng? Ngươi cho rằng đang tìm nhuyễn thạch sao? Đại nhân ngươi cố ý chơi ta!
- Tốt, nếu ngươi cố tình tìm, đừng nói là ta không để cho ngươi cơ hội, bổn tọa cho ngươi nhiều nhất nửa năm. Nếu trong vòng nửa năm tìm được hồng thạch cho ta, hứa hẹn liền xóa bỏ, nếu không tìm được, ngươi dẫn ta đi nơi phong ấn.
Kỳ Thắng Phong ném ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808153/chuong-3018.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.