Trong mắt Kỳ Thắng Phong mang theo vui vẻ, nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Trong mắt Lý Vân Tiêu có phù văn chớp động vài lần, thay đổi liên tục, làm người ta cảm giác nhìn không thấu, mặc dù Kỳ Thắng Phong cũng phải thất kinh.
Lý Vân Tiêu thu liễm đồng thuật, cười nói:
- Hoàn toàn là nhất thể, thân thể đại thành.
Kỳ thật trừ diệu pháp linh mục quan trắc ra, bản thân hắn cũng mở bảy huyệt môn, còn kém một bước cuối cùng là thân thể thành thánh, nhưng thân thể Kỳ Thắng Phong trước mặt lại sinh ra uy áp nhàn nhạt.
- Ha ha!
Kỳ Thắng Phong cười ha hả, dường như thập phần vui vẻ, hiển nhiên là đã luyện hóa tàn hồn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thật sự là chúc mừng đại nhân, hơn nữa ta thấy tu vị Vũ Kình huynh cũng thâm bất khả trắc, dường như hoàn toàn khống chế được nghê thạch, hơn nữa đột phá gông cùm võ đạo?
Sắc mặt Bạch Vũ Kình lúc này mới tốt hơn một chút, nói:
- Đúng thế!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Vậy cũng chúc mừng.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua người áo đen, nói:
- Không biết vị bằng hữu kia là...
Kỳ Thắng Phong cười nói:
- Ngươi không phải có nguyệt đồng sao? Chẳng lẽ không nhìn thấu ngụy trang của hắn?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Bằng hữu của đại nhân quả nhiên không giống tầm thường, thế gian này ta nhìn không thấu cũng không nhiều, nhưng không thể nhìn thấu ngụy trang của đại nhân này.
Người áo đen vẫn bất động, lẳng lặng đứng ở đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808152/chuong-3017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.