Ngô Đại Thành cười nói:
- Nếu ngươi không tin ta, vậy cũng không có sao, cứ để cô gái nhỏ này làm trung gian, chúng ta giao bảo vật cho nàng.
Cố Thanh Thanh cười cười, nói:
- Khanh khách, như vậy quá để mắt bổn cô nương. Nhưng mà nhãn lực của ngươi rất tốt, bản cô nương là người đáng tin!
Mạch khẽ nói:
- Hãy bớt sàm ngôn đi!
Hắn đã có phần không chờ được, trực tiếp ném cốt lân đao cho Cố Thanh Thanh.
Ngô Đại Thành lấy Nhật Nguyệt Tinh Thiềm ra, đưa tới trước.
Quá trình giao dịch không có gì xảy ra, Cố Thanh Thanh thuận lợi luân chuẩn cho hai bên, lúc cầm cốt lân đao đưa cho Ngô Đại Thành, ngón tay dường như hữu ý vô ý đụng vào.
Ngô Đại Thành lập tức cảm ứng được, đồng tử hơi co lại, lập tức cười cười, bàn tay của hắn cũng sờ tay của nàng, cười dâm:
- Hắc hắc.
Cố Thanh Thanh sợ tới mức vội vàng co tay lại, không cho hắn sờ.
Ngô Đại Thành cười nói:
- Như thế nào, chỉ cho phép ngươi sờ ta, không cho ta sờ ngươi sao?
Cố Thanh Thanh lúc này tránh xa vài chục trượng, lúc này mới nói:
- Không biết xấu hổ, bổn cô nương băng thanh ngọc khiết, há có thể do ngươi sờ loạn!
- Ha ha, không tệ không tệ, ta thích. Ngươi có thể cân nhắc đi cùng ta đấy.
Ngô Đại Thành cười nói.
Ánh mắt Cố Thanh Thanh đảo một vòng, nói:
- Ngươi cũng biết ta chỉ hàng lâm thân nà, vạn nhất bản thể là lão thái bà thì sao?
Ngô Đại Thành nói:
- Nếu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808128/chuong-2993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.