Cố Thanh Thanh ăn cả kinh, giờ mới hiểu được long tỏa tinh không chính là long cân, khó trách quỷ dị như thế.
Sắc mặt Mạch đại biến, tuy hắn biết rõ cốt lân dao bất phàm, nhưng trong trận chiến mới biết đó là chân long di hài, Long tỏa tinh không hắn cũng không biết là vật gì, đối phương lại biết là long cân, hơn nữa cốt lân dao ở trong Ngũ Hà Sơn mấy ngàn năm, người trước mặt tuyệt đối chưa từng gặp qua.
- Ngươi rốt cuộc là ai? !
- Ha ha, gặp lại làm gì từng quen biết, trước tiên nên đưa cho bổn tọa nhìn xem, nói không chừng ta sẽ thích đấy.
- Thích casui đầu ngươi.
Mạch giận quá thành cười, mắng:
- Không muốn chết cút ngay!
Hàn quang xuất hiện trong mắt Ngô Đại Thành, cười lạnh nói:
- Ta nhìn ngươi trúng thất huyễn lục đạo yểm, loại độc này sẽ chấn động theo nguyên lực của ngươi, ngươi thi triển lực lượng càng mạnh, độc tính càng mạnh, nếu ngươi muốn giết ta, sợ rằng sẽ bị độc chết đầu tiên.
Mạch hoảng hốt, người này nói đúng bệnh trạng của hắn, cả kinh nói:
- Ngươi, các hạ có biện pháp hóa giảs?
Ngữ khí lập tức uể oải.
Ngô Đại Thành híp mắt cười nói:
- Trên người của ta đúng lúc có thứ giải cái này.
Hắn vươn tay ra, trong lòng bàn tay có một hộp ngọc, óng ánh sáng long lanh, vật bên trong là con cóc màu xanh đang nằm, không biết sống hay chết.
Đột nhiên đồng tử Cố Thanh Thanh co lại, thất thanh nói:
- Nhật Nguyệt Tinh Thiềm!
Ngô Đại Thành khen:
- Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808127/chuong-2992.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.