Chương trước
Chương sau
Lòng Hoàng Phủ Bật lạnh lẽo, bỗng xoay người bỏ chạy.
Mạch lạnh lùng quát:
- Chỉ có loại chỉ số thông minh thế này? Mãi mãi ở lại cho bổn tọa!
Một bóng đao chém tới, tiếng gầm Chân Long hiện lên trên đao trấn Hoàng Phủ Bật.
- Cái gì?!
Hoàng Phủ Bật hoảng hốt nhưng không bối rối. Tuy đao quang kia mạnh nhưng không đến mức một đao lấy mạng gã. Hoàng Phủ Bật chộp Bàn Cổ phiên quét qua.
Bùm!
Linh khí trên lá cờ bị đánh tan, lực lượng cường đại chấn trên người Hoàng Phủ Bật. Gã cảm thấy cánh tay run rẩy, thậm chí cảm nhận vô số hồn phách trong Bàn Cổ phiên run rẩy rít gào dưới long uy.
Hoàng Phủ Bật run sợ, quát to:
- Đi!
Ba vị trưởng lão khác hóa thành độn quang định trốn về.
Mạch trầm giọng quát:
- Ngăn bọn họ lại!
Trăm tên yêu tộc bỗng chốc bay ra chặn đường bốn người, xung phong liều chết.
Sắc mặt Hoàng Phủ Bật âm trầm tức giận quát:
- Bọ ngựa đấu xe, chết hết đi!
Hoàng Phủ Bật dẫn theo ba người nhào qua.
Lúc trước Ngải bị Thân Đồ Dật Tiêu tập kích chịu vết thương nặng, giờ thì vết thương cũ tái phát.
Ngải khó khăn lắm mới ức chế được, nhìn hướng Mạch:
- Ngươi còn cần bao lâu mới thành công?
Tuy Mạch làm Ngải rất tức giận nhưng hiện tại gã là một trong hai trụ cột lớn của yêu tộc.
Huyết châu đầy trời liên tục ngưng tụ bay tới, bị Mạch hút vào người.
Vẻ mặt Mạch thỏa mãn chìm đắm vào đó:
- Những huyết châu này ẩn chứa lực lượng phong phú hơn ta tưởng tượng rất nhiều. Hiện tại vết thương của ta đã lành nhưng không trở ngại ta tiếp tục hấp thu, tiếp tục tiến bộ thêm một bước.
Mắt Mạch sáng rực. Lúc trước Cố Thanh Thanh cướp đi Huyết Thần châu là nỗi đau vĩnh cữu trong lòng Mạch, may mắn được tung tích Phạn Yêu thánh công mới cân bàng tâm lý một chút.
Giờ xuất hiện cơ hội không thua gì Huyết Thần châu làm máu trong người Mạch nóng bỏng, cực kỳ hưng phấn.
Ngải trầm giọng nói:
- Đừng quên điều kiện cho ngươi thi triển Huyết Cấm thức đó là ngăn cản Bá Khốc Huyễn Chi Thiên Thu Vạn Cổ Lưu Lưu Cầu, hiện ngươi đã có lực lượng đánh gãy bọn họ.
Mạch cười khẽ:
- Vậy sao? Ta thấy hai người kia đã không có bao nhiêu lực lượng, không thể chết tạo công kích khủng bố như trước. Chẳng bằng để ta hấp thu huyết châu nhiều hơn nữa rồi mới ngăn cản bọn họ.
- Ngươi . . .!
Ngải tức giận liên tục phun mấy ngụm máu, bỗng chốc trở nên già nua.
Mạch cười lạnh, phớt lờ Ngải, tiếp tục thu nạp huyết châu, tốc độ càng lúc càng nhanh. Những hạt châu dung nhập vào người Mạch phát ra tiếng bóc bóc như nước sôi.
Thiên Chiếu Tử ở phía xa sắc mặt khó xem nói:
- Lần này rắc rối to, không ngờ Hoàng Phủ Bật không đáng tin như vậy. Lực lượng như Hoàng Phủ Bật hoàn toàn có thể đánh gãy Huyết Cấm thức của yêu Mạch, ngăn chặn Mạch tăng mạnh lực lượng hơn nhưng bây giờ đã lãng phí cơ hội.
Trong giọng nói tràn đầy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Thiên Chiếu Tử giương mắt nhìn bốn người Hoàng Phủ Bật đã chìm trong biển yêu tộc, bị vây công không ra được.
Ba trưởng lão trước đó đã bị thương nặng hiện tại càng nguy hiểm trập trùng, tùy thời sẽ chết. Bọn họ sốt ruột vã cả mồ hôi.
Vẻ mặt Thiên Tinh tử châm chọc nói:
- Hừ! Tôn tử kia đã bao giờ đáng tin?
Càng nhiều là vui sướng khi người gặp họa.
Lý Vân Tiêu nói:
- Hắn rất sợ chết, không chịu dấn thân vào nguy hiểm.
Thiên Chiếu Tử lắc đầu, nói:
- Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, hai vị dung hợp sao rồi?
Sấm sét lượn lờ quanh thân Lý Vân Tiêu kêu đì đùng. Bắc Quyến Nam thì mặt trắng bệch cố gắng ngưng tụ Thất Huyễn Yểm Lục, khó khăn lắm mới làm ra một đoàn cỡ dưa hấu, kém xa lúc trước.
Bắc Quyến Nam nói:
- Đã là cực hạn, thử xem.
Lý Vân Tiêu nói:
- Tốt, kêu bọn họ lui ra!
Hai người một tay chạm nhau, lôi và mộc dần dung hợp. Ánh sáng xanh lấp lóe chiếu rọi thân hình hai người lắc lư.
Thiên Chiếu Tử vì tránh bị yêu tộc phát hiện đã thi triển đại truyền âm thuật truyền vào tai mỗi nhân tộc, binh khí giết chóc.
Lý Vân Tiêu một tay bấm quyết quát to:
- Cuồng bá khốc huyễn!
Con ngươi Bắc Quyến Nam co rút hét:
- Thiên thu vạn cổ!
Quả bóng màu xanh trong tay hai người từ tư dung hợp vào nhau, phát ra tiếng lôi điện xèo xèo, chung quanh sinh ra vòng xoáy giống như đóa hoa màu xanh đang nở rộ..
Đột nhiên võ giả nhân tộc đạt được truyền âm lui ra phía sau, những người này chủ yếu đều là thành viên địa minh, sau khi đi lên chém giết mới cảm nhận được Yêu tộc khủng bố, đã sớm muốn chạy đi thật nhanh, giờ phút này càng muốn bỏ trốn thật xa.
Những binh khí giết người phản ứng chậm hơn nhiều, chuyện này không được chậm trễ, vừa vặn thay người địa minh ngăn cản phía sau, trong khoảnh khắc lại bị diệt sát mấy người, lúc này mới chính thức lui ra khỏi chiến trường.
Nhìn qua phía sau vết thương chồng chất, hơn mười người cụt tay chân, mỗi binh khí giết chóc đều có vết thương chồng chất, sắc mặt không thần thái, hoàn toàn vô hồn.
Những kim giáp tử sĩ có linh tính nên tốt hơn một chút, lúc này nhíu mày thừa nhận thống khổ.
Quỷ tu la đang nuốt nguyên tinh, hoàn toàn không dừng lại một chút nào.
Từ trên công năng mà nhìn, quỷ tu la hiển nhiên cường hãn hơn kim giáp tử sĩ, hơn nữa kèm theo năng lực khôi phục, nhuwg mà độ khó và thành phẩm của quỷ tu la cao hơn không ít.
Sau khi mọi người lui ra sau, sĩ khí Yêu tộc tăng vọt, gào thét lớn tiếp tục truy kích.
Ngả kinh hãi, lúc này đề khí hét lên:
- Đều lui, mau lui lại!
Không ít người cũng phát hiện Lý Vân Tiêu và Bắc Quyến Nam khác thường, lập tức nhớ tới chiêu lúc trước, sợ tới mức hồn phi phách tán, đợi đến khi Ngả hét lên thì dốc sức liều mạng chạy đi.
Đại quân Yêu tộc bắt đầu rối loạn.
Hoàng Phủ Bật đang chém giết phía sau, ba gã trưởng lão bị vây khốn đã bị xé thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại hắn đang chém giết mà thôi, muốn mở một con đường nhưng bị Yêu tộc giết đỏ mắ, cũng bất chấp sinh tử, không ít Yêu tộc tự bạo để hắn không thoát ra được.
Thiên Chiếu Tử truyền âm hắn cũng nghe thấy, nhưng thật sự bị bức không thể phân thần.
Tự nhiên Lý Vân Tiêu cùng Bắc Quyến Nam sẽ không quản khỉ gió gì tới hắn cả, một chiêu lưu lưu cầu bắn thẳng tới phía trước!
Ầm ầm!
Quả cầu kia trực tiếp nổ tung, hóa thành thế giới quét qua chung quanh.
Lũ yêu tộc lập tức rối loạn, chúng chạy thục mạng ra các hướng, nhưng tốc độ quả cầu quá nhanh, trong khoảnh khắc mấy ngàn Yêu tộc đã bị bao phủ bên trong.
Một số đông người bắt đầu trúng độc, tuy độc tính không mạnh bằng lúc trước, mà những người có thương thế trên người, thương thế dính độc tính, độc sẽ lan theo vết thương tiến vào máu, sau đó độc phát thân vong.
Người có chút thực lực nhanh chóng vận chuyển nguyên công ngăn cản độc tố.
Mọi người lúc này mới phát hiện, chiêu này cũng không phải nghịch thiên như lúc trước, chiêu này yếu hơn rất nhiều, xem như phiên bản bỏ túi, không ít cường giả còn có thể ngăn cản.
Bắc Quyến Nam nhíu mày lại, nói:
- Chỉ có thể đến trình độ này.
Gương mặt anh tuấn của hắn trở nên mục nát, độc trong người tràn ra như tháo nước,thân thể héo rũ biến thành tướng mạo anh tuấn như cũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.