Chương trước
Chương sau
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Lý Vân Tiêu đích thật là Gia sư chuyển thế trọng sinh, chỉ là Như Vân sư đệ không tin mà thôi, không cần để ý tới hắn.
- Cái này...
Bách Chiến Thắng có chút hơi khó nói:
- Nếu Lý Vân Tiêu thực sự là Phá Quân Vũ Đế chuyển thế, ta muốn cùng hắn đơn độc nói chuyện.
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Chưởng môn đại nhân cái gì cũng không nguyện lộ ra, cũng không phải là không thể, nhưng phải nhìn tâm tình của gia sư, ta làm không chủ được.
Bách Chiến Thắng trầm mặc một hồi nói:
- Việc này quan hệ quá nhiều, Phá Quân đại nhân cũng có thể nhìn ra được chút mánh khóe, đó là việc có quan hệ Ngũ Hà Sơn. Năm đó Cố Thanh Thanh lưu lại Phong Ấn sợ là tồn tại không được bao lâu.
- Cái gì?
Quân Như Vân kinh hãi, sắc mặt dị thường khó coi.
Đám người Mạc Tiểu Xuyên sớm có dự liệu, nhưng từ trong miệng Bách Chiến Thắng nói ra vẫn là rất hoảng sợ.
Lý Vân Tiêu ngưng thanh nói:
- Trong này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Phong Ấn có thể gia cố hay không?
Bách Chiến Thắng cũng lo lắng nói:
- Sợ là rất khó. Chí ít những năm gần đây ta nghĩ hết biện pháp cũng làm không được.
Tô Liên Y cả kinh nói:
- Đại sự như thế, sao không thông cáo Thánh Vực? Do Thánh Vực đến xử lý không phải tốt hơn sao, hơn nữa ta nhớ không lầm, Thiên Nhạc Phủ có chi nhánh trực thuộc Thánh Vực a.
Bách Chiến Thắng than thở:
- Ngoại nhân không nghĩ tới, nhưng thực rất đơn giản, bởi vì chuyện này chính là bị Thánh Vực ép xuống.
Tô Liên Y cả kinh nói:
- Tại sao lại như vậy?
Lý Vân Tiêu nhất thời tâm niệm thay đổi thật nhanh, thoáng cái nghĩ thông suốt rất nhiều vấn đề, đột nhiên cả kinh nói:
- Bất hảo! Viên Cao Hàn sợ là nguy hiểm!
Đám người Mạc Tiểu Xuyên đều biến sắc, Tô Liên Y là người đứng đầu Thiên Nhất Các, hơi chậm một chút nhưng cũng hiểu then chốt trong đó.
Tình huống Ngũ Hà Sơn chẳng bao giờ thoát ly Thánh Vực chế ngự, nói cách khác bây giờ Phong Ấn sắp phá, Thánh Vực cũng biết, nhưng tùy ý nó phát triển, trong đó tất nhiên có ẩn tình không thể cho ai biết!
Bách Chiến Thắng cả kinh nói:
- Viên Cao Hàn? Thánh Vực Linh tư cục trưởng Viên Cao Hàn đại nhân? Hắn làm sao vậy?
Lý Vân Tiêu không khỏi có chút tâm phiền ý loạn, nói:
- Thực không dám đấu diếm, việc của Thiên Nhạc Phủ chúng ta cũng có phát giác, đồng thời Viên Cao Hàn nghĩ tình thế nghiêm trọng, tự mình đi Thánh Vực hồi bẩm chuyện này. Bây giờ nghe ngươi nói như vậy, Viên Cao Hàn sợ đã rơi vào nguy hiểm.
Bách Chiến Thắng cũng lập tức hiểu rõ ra, ngắn ngủi kinh ngạc liền trầm ngâm nói:
- Cái này cũng chưa chắc là sự tình xấu. Viên Cao Hàn đại nhân quyền cao chức trọng, mặc dù trong Thánh Vực có người muốn đối phó hắn, cũng nhất định sẽ gây ra gợn sóng. Chỉ cầu năm vị chấp chính biết được việc Ngũ Hà Sơn, kia liền đại công cáo thành.
Lý Vân Tiêu lại không có lạc quan như vậy, vấn đề nằm ở trên người năm tên chấp chính a, trong mắt hắn lóe lên tàn khốc, tự lẩm bẩm:
- Vi Thanh a Vi Thanh, chuyện này có thể là ngươi gây nên không?
Bách Chiến Thắng cùng Quân Như Vân giật mình, khó có thể tin nhìn Lý Vân Tiêu.
Đặc biệt là Quân Như Vân, vừa nãy trong mắt Lý Vân Tiêu hàn khí chớp động, cho hắn một loại cảm giác vạn phần rung động, lúc này nội tâm như sóng to gió lớn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Bất kể như thế nào, Phong Ấn của Ngũ Hà Sơn nhất định phải bảo vệ. Về phần Bất Quy cảnh do một mình ta đi là được. Tiểu Xuyên, ba người các ngươi lưu lại hiệp trợ Bách Chiến Thắng chưởng môn, để ngừa bất cứ tình huống nào.
Mạc Tiểu Xuyên giật mình nói:
- Thế nhưng... Ngài một người...
Lý Vân Tiêu hừ nói:
- Một mình ta dễ dàng hơn, mang mấy người các ngươi chính là trói buộc.
Ba người Mạc Tiểu Xuyên đều là vẻ mặt hắc tuyến, mặc dù nói không chút nể tình, nhưng mà không sai biệt lắm.
Bách Chiến Thắng cùng Quân Như Vân cũng hết sức kỳ quái, không rõ ra sao? Ba người kia sẽ nghe lời như vậy.
Lý Vân Tiêu thận trọng nói:
- Việc này xem ra ta phải nhúng tay, Viên Cao Hàn quay về Thánh Vực, có lẽ sẽ nhanh mở ra Phong Ấn hơn. Trước khi hắn có hồi âm, tuyệt không thể để cho Phong Ấn Ngũ Hà Sơn mở ra, đây coi như ta cầu chưởng môn đại nhân ngươi.
Bách Chiến Thắng ngây ngẩn cả người, cái này nguyên bản chính là chuyện của hắn, hiện tại làm sao thành đối phương cầu hắn, vội vàng chắp tay nói:
- Đại nhân nghiêm trọng, đây là bổn phận của ta.
Lý Vân Tiêu không cần phải nhiều lời nữa, gật đầu liền đi đến trong phòng.
Ở bên trong để một cái Truyền Tống Trận, chính là thông đạo đi hướng Bất Quy cảnh.
Trong lòng Quân Như Vân khẽ động nói:
- Đại nhân không quen địa hình bên trong, không bằng do ta dẫn đường.
Lý Vân Tiêu nhìn hắn một cái, tuy là hời hợt, nhưng khiến cả người Quân Như Vân không hiểu run lên, hắn nói:
- Thực lực của ngươi rất tốt, lưu lại giúp Bách Chiến Thắng đại nhân đi.
Trong lời này mang theo uy nghiêm không thể kháng cự, Quân Như Vân không rõ, sao nội tâm không có một tia phản kháng cùng không vui, ngược lại cung kính trả lời:
- Vâng.
Lý Vân Tiêu gật đầu, tiêu thất ở trong truyền tống trận.
Mọi người đều là một trận trầm mặc không nói.
Đột nhiên Bách Chiến Thắng nói:
- Việc Thương Minh ta cũng có nghe thấy, tựa hồ sau khi ở Tân Duyên Thành đánh một trận bắt đầu tiến nhập thời đại mới, vốn có bảy đại Thương Minh, hình như bị xào bài một lần, hiện tại thành nhất siêu tam cường.
Tô Liên Y nói:
- Nhất siêu tam cường? Đây là cái gì?
Bách Chiến Thắng nhìn nàng một cái, có chút hoài nghi nói:
- Tô Liên Y đại nhân thân là đứng đầu Thiên Nhất Các, sự tình lớn như vậy sao không biết? Nhất siêu là Thiên Nguyên Thương Hội, ba cường chia ra Kim Tiền thương hội, Tinh Nguyệt trai, còn có Lôi Phong Thương Minh cùng Mạn Đa Thương Minh tạo thành Mạn Lôi thương hội.
Tô Liên Y nghe được giận không chỗ phát tiết, hừ lạnh nói:
- Đinh Sơn bất nhân bất nghĩa, sớm muộn cũng không có kết quả tốt!
Trong lòng Bách Chiến Thắng nghi hoặc rất nhiều, mặc dù là Quân Như Vân, lúc này cũng có chút như lọt vào trong sương mù.
Bách Chiến Thắng nhịn không được hỏi:
- Chư vị là như thế nào đi cùng một khối, Hàn Đại Chưởng Quỹ xuống phía dưới muốn tìm là người nào?
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Chưởng môn không cần sinh nghi, nói chung chúng ta không có ác ý. Đợi tìm được người nọ, đồng thời gia cố Ngũ Hà Sơn Phong Ấn, chúng ta liền sẽ rời đi.
Quân Như Vân nói:
- Phải đi? Các ngươi đi đâu?
Mạc Tiểu Xuyên nhếch miệng, cười nói:
- Cái này phải xem ý tứ của Hàn Đại Chưởng Quỹ.
Quân Như Vân cau mày nói:
- Các ngươi cũng đầu phục Tinh Nguyệt trai? Nghe nói phía sau Tinh Nguyệt trai chính là Thần Tiêu Cung, cũng không biết thật giả. Nếu là như vậy mà nói, vậy cũng là nơi đi tốt.
Mạc Tiểu Xuyên theo dõi hắn nói:
- Nếu chúng ta ly khai đi Thiên Đãng Sơn Mạch điều tra việc sư tôn vẫn lạc năm đó, ngươi có đi hay không?
Quân Như Vân cười lạnh nói:
- Chỉ bằng chút thực lực ấy của các ngươi, đi tìm chết sao?
Sắc mặt Mạc Tiểu Xuyên rét lạnh xuống nói:
- Ý của ngươi là không đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.