Chương trước
Chương sau
Tuy rằng hắn không biết đám người Lý Vân Tiêu, nhưng khí tức trên thân bốn người này đều không kém Quân Như Vân, không cần hỏi cũng biết là đại nhân vật.
Vốn cho rằng chỉ là lén giúp một chuyện nhỏ, nhưng thấy nhiều đại nhân vật như vậy hiện thân, mới ý thức tới có thể là đại phiền toái, nên thấp thỏm bất an.
Đừng nói là hắn, ngay cả Quân Như Vân cũng có loại cảm giác bất an ở trong lòng lan tràn, mí mắt không khỏi giật giật.
Năm người mới vừa đi vào trong phòng nhỏ, đều sửng sốt.
Chỉ thấy trong phòng ngồi một lão giả, trong tay đang cầm Ngọc Giản tinh tế nhìn, một ngọn đèn nhỏ chiếu sáng cả gian phòng.
Quân Như Vân giật mình kêu một tiếng nói:
- Chưởng môn!
Một tiếng này dọa những thủ hộ kia mắt choáng váng, đều ở cửa quỳ xuống, cả người run run toát mồ hôi lạnh.
Lý Vân Tiêu giương mắt nhìn lên, lão giả này tao nhã, cũng là Cửu Tinh đỉnh phong cao thủ, chỉ là tuổi tác đã cao, vết tích tuế nguyệt hết sức rõ ràng.
Quân Như Vân cũng có chút xấu hổ, tiến lên ôm quyền thở dài nói:
- Gặp qua chưởng môn.
Bách Chiến Thắng buông Ngọc Giản xuống, nói:
- Ngươi không phải là người Thiên Nhạc Phủ ta, không cần cấp bậc lễ nghĩa cùng câu nệ như vậy. Những người này đều là bằng hữu của ngươi a, chư vị mời ngồi.
Ánh mắt của Bách Chiến Thắng từ trên thân bốn người đảo qua, tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng nội tâm khiếp sợ không thôi.
Đám người Lý Vân Tiêu tự nhiên sẽ không khách khí, nếu bại lộ hành tung, cũng không có gì phải sợ. Bốn người từng cái tìm ghế, đặt mông an vị.
Quân Như Vân chỉ vào một loạt đệ tử quỳ trước cửa nói:
- Việc lần này hoàn toàn là một mình ta gây nên, xin chưởng môn không nên trách phạt bọn họ.
Bách Chiến Thắng hừ lạnh một tiếng, sợ đến những đệ tử kia run rẩy hầu như muốn khóc.
- Tự tiện cho ngoại nhân vào Bất Quy cảnh, vốn là trọng tội. Nhưng nếu Như Vân công tử nói như vậy, ta liền đặc xá bọn họ một lần, nếu vẫn có lần sau, sẽ không dễ dãi như thế!
Vài tên đệ tử như nhặt được đại xá, cảm kích liên tục dập đầu, cúi người lui xuống.
Quân Như Vân thở dài bái hạ nói:
- Đa tạ chưởng môn.
Bách Chiến Thắng đưa tay nâng hắn lên nói:
- Như Vân công tử khách khí, chỉ là mang mấy vị bằng hữu vào Bất Quy cảnh mà thôi, việc nhỏ như vậy, chỉ cần nói với ta một tiếng là được, lão phu nhất định sẽ đồng ý. Chỉ bất quá. . .
Ánh mắt của hắn chớp động, chậm rãi nói:
- Chỉ bất quá mấy vị bằng hữu này, tu vi có phần quá cao đi?
Quân Như Vân kiên trì giới thiệu nói:
- Hai vị này là sư huynh đệ của ta, Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng, về phần hai vị này ta cũng là lần đầu tiên gặp, chính là Thương Minh đại lão, Thiên Nhất Các Tô Liên Y đại nhân cùng Tinh Nguyệt trai Hàn Quân Tử đại nhân.
- Cái gì? Là bọn hắn!
Sau Bách Chiến Thắng nghe được thân phận của Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng, trong lòng cả kinh, đợi nghe được danh hào của Tô Liên Y cùng Hàn Quân Tử, thì càng kinh sợ, trong mắt đãng qua một trận gợn sóng.
Bốn người nhìn nhau cười, đều hướng Bách Chiến Thắng gật đầu ý bảo.
Bách Chiến Thắng không dám khinh thường, vội vàng đáp lễ, nói:
- Chẳng biết tại sao bốn vị lại đi chung một chỗ, đồng thời không hẹn mà cùng muốn đi Bất Quy cảnh?
Lý Vân Tiêu không đáp mà hỏi:
- Ở trước chúng ta, có người ngoài tiến nhập qua Bất Quy cảnh không? Trong vòng nửa năm này a.
Bách Chiến Thắng trầm ngâm nói:
- Ra vào Bất Quy cảnh không ít người, nhưng trong nửa năm này không có a.
Lý Vân Tiêu gật đầu, liền không nói nữa.
Nói vậy Khúc Hồng Nhan là trực tiếp đi vào, không có thông tri Thiên Nhạc Phủ.
Bách Chiến Thắng kỳ quái nói:
- Sao Hàn Đại Chưởng Quỹ hỏi như thế?
Lý Vân Tiêu ha hả cười nói:
- Chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, không cần để ý.
Kẻ ngu si cũng nhìn ra được tuyệt không thể nào là thuận miệng hỏi, nhưng nếu hắn không chịu nói, Bách Chiến Thắng cũng sẽ không hỏi tới.
Quân Như Vân cũng không khỏi nhìn Lý Vân Tiêu vài lần, tuy Lý Vân Tiêu dịch dung không có bất kỳ kẽ hở, nhưng cho Quân Như Vân một loại cảm giác kỳ quái, để cho tim của hắn thỉnh thoảng nhảy mạnh vài cái.
Bách Chiến Thắng nói:
- Mục đích mấy vị đại nhân đi Bất Quy cảnh là gì? Mặc dù nơi đây không phải là Linh Sơn Bảo Địa gì, nhưng là không gian lưu thất do Thiên Nhạc Phủ quản hạt, mong chư vị có thể như thực cho biết.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chúng ta là vì đi tìm người. Một người bạn của ta tung tích không rõ, nàng vô cùng có khả năng mất tích ở Bất Quy cảnh, chúng ta chỉ là muốn tìm ra nàng.
- Tìm người?
Mặc dù lý do này có chút không đáng tin cậy, nhưng cùng vấn đề mà Lý Vân Tiêu hỏi thập phần ăn khớp, Bách Chiến Thắng cũng không khỏi tin vài phần, bằng không hắn thực sự nghĩ không ra tại sao lại có đại nhân vật dắt tay nhau mà đến.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chúng ta tuyệt không có lừa ngươi, một khi tìm được người muốn tìm, lập tức liền ly khai.
Bách Chiến Thắng vội nói:
- Lấy thân phận địa vị của bốn vị, tự nhiên không cần lừa ta, ta tới đây vốn là có chuyện tìm Như Vân, nhưng không nghĩ có thể gặp phải bốn vị, coi như là hữu duyên, đợi bốn vị từ trong không gian thất lạc ra ngoài, lại tụ họp một chút làm sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Như vậy rất tốt, ý tốt của chưởng môn, chúng ta há lại chối từ.
Trong lòng Quân Như Vân hơi có chút kinh ngạc, thời điểm Hàn Quân Tử này lên tiếng, ba người khác hoàn toàn không có ý kiến, ngay cả Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng cũng an tĩnh đợi ở một bên, tựa hồ lấy người này dẫn đầu.
Quân Như Vân nhịn không được hỏi:
- Chưởng môn tìm ta có chuyện gì?
Bách Chiến Thắng hơi trầm tư một chút, nhân tiện nói:
- Vừa lúc, hai vị sư huynh của ngươi cũng ở đây, ta liền nói rõ.
Quân Như Vân càng nghĩ kỳ quái, nhịn không được nhìn hai người Mạc Tiểu Xuyên một cái, nhưng thấy hai người thập phần đạm nhiên, không có biểu tình đặc biệt gì.
Bách Chiến Thắng nói:
- Ta hy vọng có thể gặp lệnh sư một lần.
- Cái gì?
Quân Như Vân cả kinh, tâm niệm lập tức thay đổi thật nhanh, cả kinh nói:
- Gia sư đã vẫn lạc hơn hai mươi năm, chưởng môn nói chẳng lẽ là Lý Vân Tiêu?
Lúc này đến phiên Bách Chiến Thắng ngây ngẩn cả người nói:
- Chính là Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu không phải là lệnh sư chuyển thế trọng sinh sao?
Quân Như Vân cười một tiếng nói:
- Sao Chưởng môn cũng cùng hai vị sư huynh đệ ta giống nhau, bị che hai mắt? Sự tình chuyển thế sống lại, cổ kim văn sở vị văn, làm sao có thể tồn tại! Việc của Lý Vân Tiêu ta cũng sớm có nghe thấy, đồng thời dự định tu vi tiến thêm một bước sẽ đi tìm hắn hảo hảo tâm sự, nhìn hắn còn dám giả mạo Gia sư không!
Bách Chiến Thắng hồ nghi nói:
- Lý Vân Tiêu thật không phải là lệnh sư?
Quân Như Vân đang muốn phủ nhận, nhưng chẳng biết tại sao lời đến khóe miệng, lại không có nói ra.
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Chưởng môn có chuyện gì tìm sư tôn ta? Có thể do ta thay truyền lời.
Bách Chiến Thắng lần thứ hai sửng sốt một chút, lại thêm hồ đồ, nhìn ba sư huynh đệ này, có chút không nghĩ ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.