Chương trước
Chương sau
Xa Vưu cũng phát hiện điểm ấy, quát:
- Tiểu Lý Tử, thằng nhãi này chết đã đến nơi còn ngưu bức, xuất tuyệt chiêu tống hắn quy thiên đi!
Kiếm thế trong tay Lý Vân Tiêu trầm xuống, trực tiếp thuấn di tới phía sau Thiên Tư, trong mắt một mảnh hàn ý nói:
- Đi tìm chết đi!
- Thanh Liên kiếm ca!
Tổng cộng bảy đóa liên hoa bạch sắc, từng cái ở trên thân kiếm nở rộ, phát sinh quang mang cực nóng, đem khí thế của Thiên Tư hoàn toàn áp chế xuống dưới.
Xa Vưu cũng múa song kiếm, hai loại kiếm ý bất đồng một tả một hữu, dắt tới khí thế vô tận, cùng Long Vực điệp chung vào một chỗ, trong mơ hồ hóa thành một kiếm, muốn chém thiên diệt địa!
Thiên Tư rốt cục biến sắc, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi, Lam quang thoáng cái tăng đến mức tận cùng, cả người ở dưới một loại quang mang lam nhạt, Chiến Qua cũng không ngừng tăng lên quang mang.
Ở trong lúc chỉ mành treo chuông, đột nhiên thần sắc Thiên Tư khẽ động, khóe miệng vung lên một nụ cười.
Ánh sáng màu lam cùng Chiến Qua thoáng cái ổn định, cũng không có đề thăng lên nữa, tựa hồ thu liễm lực lượng.
Ngay sau lưng của hắn, ánh đỏ khuếch tán, như Hồng Nguyệt sơ thăng, quang huy màu đỏ bay ra, chiếu khắp bầu trời như huyết.
Một vòng Hồng Nguyệt hiện lên ở sau lưng Thiên Tư, phảng phất như thần thông Dị Tượng.
- Tổ Linh Quy Khư!
Trong lòng Lý Vân Tiêu kinh hãi, thân thể đột nhiên cự chiến, càng thêm hoảng sợ nhìn trên Quy Khư, có một đạo thân ảnh màu vàng nhạt.
Hắn không thể tin được dụi dụi con mắt, đồng tử ở trong mắt không ngừng phóng đại, lộ ra vẻ kinh hãi cùng dại ra.
Xa Vưu cũng thả chậm kiếm thế trong tay, cả kinh nói:
- Minh Nguyệt?
Trên Quy Khư Huyết Ảnh, một thân ảnh duyên dáng yêu kiều, mặc quần áo hoàng sắc, yên la lụa mỏng, khuôn mặt không thay đổi nhìn hai người.
Nàng đưa tay hóa trảo, Tuế Nguyệt Như Ca hiện lên ở lòng bàn tay, phía trên lóe ra Hồng mang, quỷ dị giống như nguyệt đồng, quét ngang qua trường không.
Huyết sắc như tà dương, đẩy ra Kiếm thế của Xa Vưu.
Ở mi tâm của Minh Nguyệt, hiện ra một đồ án đôi mắt, Xích Hồng như huyết.
Huyết mâu chậm rãi mở ra, phảng phất như vừa nhìn, vạn vật điêu linh, thiên địa Quy Khư!
Bảy đóa liên hoa trên thân kiếm Lý Vân Tiêu cũng dần dần ảm đạm, hóa thành vô số cánh hoa bay lượn, khắp bầu trời đều là.
Vô luận là Lý Vân Tiêu hay Xa Vưu, đều cảm thụ được một lực áp chế cực mạnh, càng không dám nhìn mắt kia.
Thiên Tư nhếch miệng lên, Chiến Qua thu nhập trong cơ thể, khẽ cười nói:
- Làm sao, thật bất ngờ a?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
- Minh Nguyệt, ngươi...
Quy Khư chi nhãn ở mi tâm Minh Nguyệt chậm rãi khép lại, lúc này mới lên tiếng nói:
- Lý Vân Tiêu, các ngươi đi thôi.
- Đi?
Đồng tử của Lý Vân Tiêu co lại, nổ bắn ra hàn ý, cả giận nói:
- Ngươi kêu ta đi? Ngươi có phải điên hay không, người này cũng không phải Mộ Dung Trúc, mà là Thiên Tư, hung thủ giết chết Mộ Dung Trúc, giết chết Khương Sở Nhiên a!
Minh Nguyệt mặt không thay đổi nói:
- Ta biết.
- Ngươi biết?
Lý Vân Tiêu trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Ngươi đã biết, nên cùng ta đem người này đánh chết a!
Minh Nguyệt nói:
- Ta trước cũng giống như ngươi, nhưng bây giờ đã không suy nghĩ như vậy.
Lý Vân Tiêu ngưng thanh nói:
- Vì sao?
Minh Nguyệt giơ mi mắt lên nhìn hắn, đôi mắt sáng như nước dần dần nổi lên rung động, như biển máu bốc lên.
Hai con ngươi cũng không ngừng bày biện ra nhiều màu biến hóa, cuối cùng ngưng tụ thành hai con ngươi huyết sắc, như ánh trăng trên bầu trời Hồng Nguyệt Thành.
- Bởi vì người sẽ thay đổi.
Chi!
Lý Vân Tiêu hít một ngụm lãnh khí, một loại cảm giác xấu xông lên đầu, sợ hãi nói:
- Ngươi, ngươi bị Nguyệt Đồng bám vào người?
- Ha ha ha!
Thiên Tư cười như điên nói:
- Nàng không phải là bị Nguyệt Đồng phụ thể, trên đời này chỉ còn lại có một Nguyệt Đồng, kia chính là Nguyệt Đồng của ngươi! Minh Nguyệt là cùng Tổ Linh Quy Khư đại nhân hợp hai làm một a! Ha ha ha!
Lý Vân Tiêu cùng Xa Vưu không có cười, mà là sắc mặt ngưng trọng không gì sánh được.
Minh Nguyệt hiển nhiên là bị Quy Khư ảnh hưởng tâm trí.
- Hợp hai làm một sao?
Minh Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Ta chung quy là Minh Nguyệt, hay là bị ảnh hưởng, nhưng cái này đã không trọng yếu.
- Không trọng yếu?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Lúc này trong mắt ngươi, cái gì mới trọng yếu?
Minh Nguyệt nói:
- Trọng yếu là để cho Nguyệt Đồng bộ tộc truyền thừa tiếp.
Xa Vưu hừ lạnh nói:
- Quả nhiên là bị Quy Khư khống chế.
Minh Nguyệt nói:
- Tùy ngươi nói như thế nào cũng được, Quy Khư đại nhân xác thực ở trong cơ thể ta, ta tự nhiên có trách nhiệm hoàn thành tâm nguyện của hắn.
Lý Vân Tiêu biết nhiều lời vô ích, tuy rằng Minh Nguyệt đã bị Quy Khư ảnh hưởng, nhưng đại thể còn bình thường, để cho hắn cũng yên tâm không ít nói:
- Ngươi nói Nguyệt Đồng bộ tộc truyền thừa tiếp là ý gì? Vừa nãy Thiên Tư nói trên đời này chỉ còn lại có một con duy nhất trong mắt ta, không phải là các ngươi muốn cướp đi chứ?
Minh Nguyệt nói:
- Tự nhiên không phải, nhưng chúng ta cần lực lượng của nó, có lẽ nói cần lực lượng của ngươi.
Trong lòng Lý Vân Tiêu thầm than một tiếng, biết lần này giết Thiên Tư là vô vọng. Trên người Minh Nguyệt tiết lộ ra khí tức quỷ dị, lực lượng mạnh tuyệt không dưới Thiên Tư.
- Các ngươi muốn ta làm gì, nói thẳng đi.
Hắn dứt khoát hỏi.
Minh Nguyệt nói:
- Tuy rằng nhục thân của ngươi mở ra thất môn, nhưng tu vi còn ở Võ Đạo Điên Phong, chờ cảnh giới của ngươi bước vào Siêu Phàm Nhập Thánh, ta sẽ tới tìm ngươi.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu co rụt lại, nói:
- Ý của ngươi là muốn đi?
Dung nhan của Minh Nguyệt ở dưới huyết nguyệt, có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhàn nhạt nói:
- Ta lý giải nội tâm của ngươi, nhưng mặc dù là hai người các ngươi liên thủ, cũng không có khả năng chiến thắng chúng ta. Lần này đến đây chỉ là vì thử lực lượng của ngươi mà thôi, chỉ cần thực lực của ngươi càng đi về phía trước một bước, chúng ta nắm chặt sẽ lớn hơn nữa.
- Hắc hắc, muốn giết ta báo thù sao, vậy đem lửa giận vô biên chuyển hóa thành lực lượng đi, ha ha ha!
Thiên Tư cười như điên, khinh miệt nói:
- Mặc dù chỉ là một mình ta, hai người các ngươi cũng không đánh lại.
Hắn hai tay chắp sau lưng, khóe miệng mang theo thần sắc trào phúng nhìn hai người, tựa hồ trong trận chiến vừa rồi vẫn chưa thi triển ra toàn lực.
- Tiến thêm một bước sao?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Tiến thêm một bước mà nói, ta cứu ngươi ra ngoài nắm chặt cũng càng lớn hơn. Tốt, đợi ta bước vào Siêu Phàm Nhập Thánh, ngươi tới tìm ta.
Hai tay hắn nắm lại, Ma Văn cùng kim quang trên người không ngừng chớp động, tâm tình vô pháp bình tĩnh.
Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ta rất chờ mong.
Hồng Nguyệt chi ảnh khắp bầu trời dần dần thu nhập trong cơ thể nàng, nàng giương mắt nhìn Lý Vân Tiêu một cái, liền cùng Thiên Tư xoay người rời đi.
Hai người ở trên trời cao càng chạy càng xa, rất nhanh liền tiêu thất ở trước mắt Lý Vân Tiêu.
Lực lượng kinh khủng ở trên bầu trời không ngừng tán đi, chậm rãi khôi phục bình thường, chỉ còn lại có Lý Vân Tiêu cùng Xa Vưu, có vẻ cô đơn mà tịch liêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.