Ngay khi sắc mặt hắn trở nên lạnh, nhiệt độ trong sân chợt giảm xuống, tất cả mọi người lạnh run, ngay cả hai gã Lục Tinh Vũ Đế cũng như rơi vào vết nứt, tâm kinh đảm hàn, sợ đến không nhẹ.
Bọn họ đã phi thường đánh giá cao đối phương, nhưng hiện tại xem ra còn vượt xa tưởng tượng.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu biến sắc, trong tròng mắt bắn ra một mảnh tinh mang, ngẩng đầu nhìn lại, nhãn lực trực tiếp xuyên thấu nóc nhà, nhìn về phía Thương Khung vô biên vô tận.
- Nói cho Quân Như Vân, ta ít ngày nữa sẽ đến tìm hắn!
Thanh quang lóe lên, thân ảnh của Lý Vân Tiêu trực tiếp tiêu thất ở trên tửu lâu, chỉ để lại một câu như vậy phiêu đãng, truyền vào trong tai mỗi người, chấn đến màng tai bong bong.
Bách Vô Trần kinh ngạc nói:
- Đi, đi rồi sao?
Mọi người đều là hai mặt nhìn nhau, cũng không có thấy rõ ràng, chẳng qua là cảm thấy tựa hồ có thanh mang chớp động, cũng không biết có phải ảo giác hay không.
Ánh mắt mọi người rơi vào trên người hai gã Lục Tinh Vũ Đế cường giả.
Một người trong đó thở hắt ra, tựa hồ như trút được gánh nặng, lau mồ hôi trán nói:
- Đi rồi.
Hô!
Vài thanh âm thở ra vang lên, đều là sợ hãi.
Bách Vô Trần nói:
- Hai vị đại nhân, người nọ rốt cuộc là thực lực gì?
Hai gã Lục Tinh Vũ Đế đều nhìn nhau một cái, trên mặt hơi đỏ, một người khổ sở nói:
- Chúng ta cũng không rõ ràng lắm, người này chỉ là đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808021/chuong-2887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.