Kỳ thật động vật biển này có tính cảm ứng nguy hiểm hơn xa Nhân loại, nhưng mà đám người Lý Vân Tiêu đã sớm phản phác quy chân, khí tức trên người nội liễm không lộ ra chút nào cả.
Mà đẳng cấp yêu thú này không cao, phát giác không có nguy hiểm cho nên xông lên thôn phệ mọi người.
Trần Thiến Vũ cười lạnh, hai ngón khép lại như kiếm, điểm ra một điểm.
Vèo!
Mặt biển bị phá vỡ thật nhỏ, đạo chỉ kính bắn vào đầu lâu động vật biển.
Ọt ọt ọt ọt.
Động vật biển mất mạng tại chỗ, không có bất kỳ máu tươi nào tràn ra ngoài, chỉ có rất nhiều nước biển chảy vào miệng vết thương, hình thể to lớn của nó trôi nổi trên mặt biển.
Lý Vân Tiêu bắt lấy con quái vật biển, một trảo phá vỡ cái động trên người của nó, một quả yêu đan màu xanh da trời bay vào trong tay, nó chỉ lớn như trứng bồ câu.
Trần Thiến Vũ cười nói:
– Loại nội đan cấp thấp này dùng làm gì?
Lý Vân Tiêu nuốt vào, hai mắt nhắm lại.
Sau đó chậm rãi mở ra, nói:
– Trong yêu đan có một tia khí lạnh, hẳn là trường kỳ tại tới đây thu nạp hàn khí của tiểu băng thiên cô đọng mà thành.
Trong mắt của hắn bắn ra hàn quang hưng phấn, nói:
– Trải qua nhiều năm như thế, còn có thể có hàn khí như vậy, vô cùng có khả năng vẫn tồn tại băng phách tinh hoa.
Ách…
Trên trán Trần Thiến Vũ đổ mồ hôi lạnh, hắn bị tâm tư cẩn thận của Lý Vân Tiêu hù sợ, không ngờ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807874/chuong-2740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.