– Ah? Không ngờ có tên đặc biệt, chắc hẳn phi thường không đơn giản nha?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc, hắn chỉ tùy tiện vừa hỏi, không ngờ lại hỏi ra địa danh.
Mộc Hữu Vân nói:
– Ân, vùng biển này thật sự cổ quái, người ra biển đều tận lực tránh nơi này, một khi lâm vào cửu tử nhất sinh. Nhưng mà với thực lực của Vân thiếu thì không có gì rồi.
– Cửu tử nhất sinh?
Lý Vân Tiêu ăn cả kinh, sau đó cười khổ nói:
– Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên, Hữu Vân đại nhân đánh giá ta rất cao rồi, đã biết gặp nguy hiểm, ta sẽ chú ý nhiều.
Trong lòng của hắn đúng là có hiếu kỳ, nếu như thường thường không có gì lạ thì làm gì có thu hoạch chứ.
Mộc Hữu Vân nhìn chằm chằm vào vùng biển này, cau mày nói:
– Người ra biển đều tận lực tránh né khu vực này ra, nhưng nếu có chủ tâm đi tìm, ngược lại cũng chưa chắc tìm gặp.
Lý Vân Tiêu sững sờ một chút, nói:
– Có ý tứ gì?
Mộc Hữu Vân nói:
– Tuy trong các địa đồ biển đều có đánh dấu khu vực này, nhưng đại đa số thời điểm đi qua khu vực này bình thường chẳng có gì lạ.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Ý là có không gian trọng điệp? Thâm u thủy kính kỳ thật không ở trên vùng biển này?
Mộc Hữu Vân khen:
– Vân thiếu quả nhiên vô cùng thông minh, phỏng đoán ra điểm mấu chốt, cụ thể là tình huống gì thì ta cũng không biết nhiều. Ta cũng đã cho người đi thăm dò tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807873/chuong-2739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.