Chiến hạm cửu giai này vô cùng to lớn, so với chiếc của Bắc Minh thế gia Lý Vân Tiêu cưỡi ra biển còn lớn hơn nhiều lắm.
Tùy tiện đi lại, hoàn toàn như giẫm trên đất bằng, căn bản không cảm thụ đang ngự không phi hành.
– Phi Dương, có chuyện gì ngươi hỏi đi.
Trong phòng khách bố trí thập phần xa xỉ rộng rãi, ghế ngồi nạm vàng khảm ngọc cũng hơn mười cái, Vạn Nhất Thiên tùy tiện ngồi xuống một cái, ống tay áo phất một cái, một bình rượu ngon và hai ly rượu hiện ra.
– Đây là rượu kém ta tùy tiện mang theo, Phi Dương không bỏ nên nếm thử.
Hắn rót đầy hai ly rượu, lập tức hương khí bốn phía, tràn ngập cả đại sảnh.
Lý Vân Tiêu nói:
– Xem ra Nhất Thiên huynh giờ phút này thần thái thập phần khoan thai, hoàn toàn không giống người đang té nhào, tâm tình này làm cho ta bội phục.
Vạn Nhất Thiên cầm ly rượu đưa cho Lý Vân Tiêu, cười khổ nói:
– Ta tìm vui trong cái khổ, chẳng lẽ cả ngày âm trầm mới được sao? Nếm thử rượu này thế nào đi!
Lý Vân Tiêu khẽ cười sau đó uống một ngụm, lập tức khen không dứt miệng, nói:
– Mặc dù không uống cũng biết là tuyệt thế trân phẩm. Nhất Thiên huynh tùy thân mang theo có thể là rượu kém sao?
Vạn Nhất Thiên cười ra tiếng, nói:
– Có đôi khi ngẫm lại, ai có thể khám phá danh lợi, ngao du thái hư, cuộc đời này không bằng buông danh lợi, lánh đời quy ẩn, đây là tiêu dao tự tại cỡ nào.
Lý Vân Tiêu nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807853/chuong-2719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.