Lý Vân Tiêu nói:
– Rất khó giải thích, xem như biểu hiện giả dối, dù sao bản thể của ta đúng là trọng thương. Nhưng cũng không phải biểu hiện giả dối, bởi vì đây là ý niệm của ta ngưng tụ mà thành. Ta giờ phút này có thể rút giới lực ra, so với bên ngoài còn mạnh hơn.
– Hắc hắc, mạnh hơn ít mới tốt, nếu không ta sợ rằng không đủ chơi đấy.
Khóe miệng La Thanh Vân tươi cười, trong mắt có chiến ý dâng trào, giơ tay trái đánh tới.
Oanh!
Chưởng lực đánh tới, không gian bị đục xuyên qua.
Thân ảnh Lý Vân Tiêu thoáng nổ tung, hóa thành vô số hào quang sau đó ngưng tụ lại.
La Thanh Vân đi tới trước một bước, năm ngón tay giơ lên, không gian bất định, từng tia sáng màu xanh trói chặt Lý Vân Tiêu.
Một đạo thương mang hiện ra, thân ảnh của hắn chạy nước rút.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu giật mình không dứt, trong thnh mang này ẩn chứa long uy rất mạnh, ngăn chặn thân ảnh của hắn, làm cho khí tức của hắn vận chuyển thật chậm.
Xùy!
Trường thương đâm vào thân ảnh của hắn, không chút lưu tình đánh xuyên qua, lập tức thương mang lăng lệ nổ tung.
Bành!
Thân ảnh Lý Vân Tiêu thoáng nổ tung, hóa thành vô số lôi quang, hắn bay ra xa trăm trượng rồi ngưng hình.
Sắc mặt của hắn ngưng trọng, hơi trắng bệch nhìn chằm chằm vào La Thanh Vân.
Vốn hắn vào lúc này là ý niệm thể, lực lượng là vĩnh viễn không suy kiệt, bất tử bất diệt, nhưng vì cầu trận chiến công bằng, cố ý mô phỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807848/chuong-2714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.