Thân ảnh của hắn khẽ động, đi tới phía trước, hư không chung quanh hắn chớp động.
Đoan Mộc Hữu Ngọc kêu một tiếng, nói:
– Không vội, trong tay của ta còn có mấy bài tẩy đấy. Ít nhất nên phá vỡ vãng sinh cực lạc trận đi, miễn cho ngươi…
– Không cần.
Hồi âm truyền tới, thân ảnh Lăng Bạch Y biến mất trong hư không.
– Ai nha, xúc động.
Đoan Mộc Hữu Ngọc thương tiếc cảm thán một tiếng, nhẹ nhàng lẩm bẩm:
– Cũng đừng nhanh chết như thế!
Trong nội thành, Vạn Nhất Thiên đại hỉ nói:
– Phi Dương, ngươi lại giúp ta đại ân!
Lý Vân Tiêu vẫy tay một cái, thu hồi đâu suất thiên phong, lạnh nhạt nói:
– Nhất Thiên huynh khách khí, nếu ta đáp ứng tương trợ, ta sẽ cố sức làm!
Vạn Nhất Thiên vui vẻ nói:
– Không uổng công ta qua nhiều năm như vậy, người tín nhiệm nhất chính là ngươi.
Hắn liếc mắt nhìn Hàng Nhất Phong xa xa, gương mặt âm trầm chảy ra nước, hừ nhẹ một tiếng nói:
– Hàng Nhất Phong đại nhân, quy nghiêu chết không nên trách Phi Dương, thiên hạ quần hào đều có thể làm chứng. Nếu như Bắc Minh Huyền Cung không giảng đạo lý thì trách nhiệm do thương minh ôm là được, có ý kiến gì cứ tới tìm Vạn Nhất Thiên ta.
Sắc mặt Hàng Nhất Phong tái nhợt, nắm tay không nói, cũng không biết nội tâm đang suy nghĩ gì.
Quy nghiêu vừa chết, khe hở hộ thành đại trận biến mất, số lượng Vũ Tốn Phong bắt đầu giảm bớt, bị tiêu diệt từng mảng lớn.
Đột nhiên trên không trung có chấn động, hộ thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807827/chuong-2693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.