Lý Vân Tiêu cả người run lên, nhìn cô gái cầm đầu trong ba người kia, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp.
Khâu Mục Kiệt cũng thất kinh, thất thanh nói:
– Liễu Phỉ Yên.
Nàng kia thắt lưng treo Vân Văn bội kiếm, người khoác chiến giáp lam nhạt, một thân anh khí bức người, chính là Liễu Phỉ Yên.
Hai người phía sau là Bạch Vũ Kình cùng Tử Xú Tịch.
Nàng cùng Bạch Vũ Kình đi loạn trong huyễn điện, dọc theo nguyên lực ba động không ngừng đi tới, trên đường gặp Tử Xú Tịch, nên mang hắn theo.
Ánh mắt Liễu Phỉ Yên trong suốt, thanh âm dễ nghe vang lên nói:
– Nguyên lai là Khâu Mục Kiệt, ngươi vậy mà không chết.
– Hừ.
Khâu Mục Kiệt lạnh giọng nói:
– Ngươi chưa chết, lão phu cũng sẽ không chết.
Liễu Phỉ Yên nói:
– Chuyện lúc trước sau này sẽ chậm rãi tính toán, bây giờ có thể nói cho ta biết, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Sắc mặt của Bạch Vũ Kình cùng Tử Xú Tịch cũng ngưng trọng.
Vừa rồi nguyên lực ba động, thật là kinh người, bọn họ cách không biết bao nhiêu trọng không gian cũng rõ ràng cảm nhận được, mặc dù là Liễu Phỉ Yên, cũng không dám chắc có thể đánh ra lực lượng như vậy.
Khâu Mục Kiệt nhíu mi, lúc này mới nói:
– Vừa rồi người Thánh Vực cùng người Yêu Tộc xung đột, dẫn động không gian phong bạo cực mạnh, tất cả mọi người bị thổi tan, chỉ còn ba người chúng ta ở đây.
Tử Xú Tịch cả kinh nói:
– Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807547/chuong-2403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.