Hai hàng lông mày của Lý Vân Tiêu nhăn lại, thầm nghĩ hắn làm sao sẽ cùng những Yêu Tộc này chung một chỗ, nhưng xem sắc mặt kia, tựa hồ cũng không phải một đường.
Hơn nữa không thấy Lý Dật, cũng không biết là bị Thương thu vào Hồn Thiên Nghi hay đã chết.
Sắc mặt Đằng Quang cổ quái nói:
– Ô, ta không nghe lầm chứ?
Thương nghiêm mặt nói:
– Không có, ta muốn hỗ trợ ngươi.
Hắn còn đưa ngón tay ra chỉ thiên, xác nhận thái độ của mình.
Đằng Quang hồ nghi nói:
– Vốn tộc nhân đều không ủng hộ, lại bị một đám dị tộc chạy tới nói hỗ trợ?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Nói rõ chỉ số thông minh của ngươi cùng những Yêu Thú này giống nhau, không thể tưởng tượng nổi.
– Ha ha!
Huyền Hoa nhịn không được vỗ tay cười ha hả, tán thưởng nhìn Lý Vân Tiêu một cái, khen:
– Tiểu tử, có chút ý tứ.
Sắc mặt Đằng Quang cổ quái nhìn Huyền Hoa, cười nói:
– Huyền Hoa huynh, đã lâu không gặp, thật là tưởng niệm a.
Huyền Hoa cười nói:
– Đằng đại thúc, niên kỷ của ngươi lớn hơn ta, đừng ở chỗ này giả nai.
Đằng Quang trầm mặt nói:
– Giả nai chính là ngươi đi? Ta nhớ kỹ ngươi là bao nhiêu tuổi a.
Hắn chỉ vào Lý Vân Tiêu nói:
– Ngươi gọi hắn là tiểu tử?
Huyền Hoa nói:
– Không gọi hắn tiểu tử, lẽ nào gọi hắn là lão tử sao?
Con ngươi của hắn đảo một vòng, cười nói:
– Bất quá niên kỷ của ta cùng hắn cũng không kém bao nhiêu, hẳn nên gọi một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807532/chuong-2388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.