“Rầm rầm rầm oanh... ”
Kiếm nhận chi quang đầy trời, không ngừng bị tay đấm nổ nát, chiêu thức rậm rạp chằng chịt đánh ra vô số tàn ảnh, thân ảnh hai người hoàn toàn bị cuốn vào trong đó, khó có thể phân biệt.
Tử Xú Tịch cũng theo đó ra khỏi chiến hạm, Súc Địa Thành Thốn, một bước trăm trượng, vượt qua vọt tới trước mặt Đường Khánh, khổ sở nói:
– Đường Khánh đại lão gia, ta cũng là bị bất đắc dĩ ah, mong rằng không nên trách tội.
Đường Khánh lạnh lùng nói:
– Tử Xú Tịch đại nhân, mấy ngày nay ngươi ở thành Hồng Nguyệt, lão phu có từng khiến ngươi chịu thiệt chưa?
Tử Xú Tịch vội nói:
– Không có không có, tuyệt không thua thiệt chút nào cả.
Đường Khánh nói:
– Vậy ngươi còn muốn ra tay với ta?
Tử Xú Tịch lau đi mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
– Quả thật không muốn, không bằng đại lão gia thúc thủ chịu trói đi? Như vậy cũng bớt đi ta phải động thủ, càng thêm tránh khỏi ta và ngươi phải xấu hổ, cũng không tổn hại đến tình bạn giữa chúng ta ah.
– Ngươi..., nếu ngươi niệm tình nghĩa lẫn nhau, không bằng hai ta đều đừng động thủ, trực tiếp chờ bọn hắn phân thắng bại là được rồi.
Đường Khánh đề nghị nói.
– Như vậy ah...
Tử Xú Tịch gật đầu nói:
– Đích thật là đề nghị tốt.
Hắn thoáng trầm tư, đột nhiên nói:
– Không được ah, Đường Khánh đại lão gia giờ phút này nguyên lực chưa đủ, ta làm sao biết ngươi không phải kéo dài thời gian chứ?
Trong mắt của hắn xẹt qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807477/chuong-2333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.