Luật Kỳ Thuần thăm dò nói:
– Bằng hữu? Ta cũng không biết Lý Vân Tiêu ở đâu, nhưng chúng ta vẫn đang tìm hắn, hắn ở thành Phong Linh sao?
Thủy Tiên hơi có chút thất vọng, nói:
– Khẳng định đang ở thành Phong Linh. Đúng rồi, các ngươi là chủ nhân thành Phong Linh, nhất định có thể tìm được hắn đúng không?
Nàng thoáng cái lại bắt đầu vui vẻ.
Sắc mặt Luật Kỳ Thuần khẽ phát lạnh, gật đầu nói:
– Chỉ cần hắn ở thành Phong Linh, thì nhất định sẽ bị chúng ta tìm ra. Hai vị nếu là bạn hắn, kính xin quang lâm Luật gia a, cùng chờ tin tức đi.
Thủy Tiên nói:
– Tốt, nếu các ngươi đã đi tìm Lý Vân Tiêu, vậy ta sẽ tới ngồi một chút a.
Hóa Tu thoáng cái ngăn Thủy Tiên lại, nói:
– Tiểu sư muội, coi chừng có lừa dối, ta thấy sắc mặt hắn bất thiện, tựa hồ không có hảo ý đâu.
Sắc mặt Thủy Tiên chìm xuống, lạnh lùng nói:
– Sắc mặt hắn dù bất thiện thế nào, cũng dễ nhìn hơn ngươi a.
– Cái này...
Hóa Tu có chút choáng váng.
Hắn đã cố hết sức không nịnh nọt, nhưng thứ nhất trên người có trọng trách, thứ hai cũng là ái mộ Thủy Tiên đã lâu, nên chỉ đành để nàng tùy hứng
Thủy Tiên hừ một tiếng, liền theo Luật Kỳ Thuần rời đi, Hóa Tu trong lòng quýnh lên, vội theo sát phía sau.
Người qua đường hai bên lặng lẽ nhìn hồi lâu, đợi khi ba người biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới nhao nhao nghị luận lấy, phần lớn đều là lắc đầu thở dài.
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807386/chuong-2242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.