Thi Lễ kia tựa hồ có chút linh tính, sau khi bắn ra liền không tiếp tục công kích nữa, mà vỗ cánh bay đi xa xa.
– Hừ, để ngươi chạy đi vậy thì thật là trò cười rồi.
Khóe miệng Mục Chinh nhếch lên, lộ ra một tia trào phúng, năm ngón tay chụp tới trước.
Bắn ra năm đạo ánh sáng màu xanh, phi tốc đan vào trên không trung, hóa thành một tấm mạng nhện bao phủ lấy Thi Lễ kia, tùy ý nó giãy dụa như thế nào cũng khó có thể thoát được trói buộc.
Lý Vân Tiêu đột nhiên nói:
– Mục Chinh đại nhân, đầu Thi Lễ này nếu bị bóp chết đi, chỉ sợ giá trị cũng không lớn.
– Ân?
Mục Chinh khó hiểu hừ một tiếng, đồng tử liền co lại, một tầng tro mông chi khí hiển hiện trong hai mắt, nhìnvào trong đoàn hào quang đen kịt ở phía xa xa.
Chỉ thấy lỗ đen lớn cỡ nắm tay kia còn đang không ngừng mở rộng, bên trong truyền đến đại lượng thanh âm “Ông ông”.
Nháy mắt một cái, liền phát hiện hàng trăm hàng ngàn Thi Lễ hiển hiện, giống như đúc đầu lúc trước.
– Sao lại nhiều như vậy?
Lúc này dù là hắn cũng cảm thấy hoảng sợ.
Võ giả còn lại cũng bắt đầu kinh hãi, nghĩ đến sự lợi hại của Thi Lễ, toàn thân chợt phát lạnh.
Ở sau lưng hàng trăm hàng ngàn Thi Lễ kia chậm rãi hiện ra đại lượng bóng người, nguyên một đám lộ ra chân dung, đúng là những võ giả cùng bọn họ đi đến Lưỡng Giới Sơn.
Giờ phút này mặt mày đều âm trầm, mang theo màu xanh nhạt, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807346/chuong-2202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.