Trung niên nam tử nói:
– Cái này ta cũng không quá rõ ràng, nếu Vân thiếu không ngại thì có thể thí nghiệm một chút.
– Ngại, đương nhiên ngại rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nếu thử hư mất ngươi bồi sao?
Mọi người vẻ mặt xấu hổ, đều nhao nhao thầm mắng Lý Vân Tiêu lão hồ ly, nếu kiểm tra xong công hiệu không mạnh, sẽ không bán được giá tốt.
Cứ như vậy một cái mánh lới tĩnh tâm ngưng thần và tránh Ngũ Hành chi lực, tất nhiên sẽ khiến mọi người cực kỳ quan tâm.
Trung niên nam tử cười nói:
– Đã như vậy, Vân thiếu nói ra giá đi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đông Hải Thải Điệp Ngọc này sợ rằng trên đời cũng chỉ có một khối này, vốn không muốn bán đâu, nhưng khó được vị bằng hữu Yêu tộc này ưa thích như thế, ta liền nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, một trăm triệu cực phẩm nguyên thạch cầm đi đi.
” ”
Mọi người thoáng một cái đều hít hơi lạnh, tâm rục rịch muốn mua trong mọi người lập tức bị giội tắt mất.
Hàn Quân Đình cũng hừ một tiếng, cả giận nói:
– Vân Tiêu công tử, ngươi là tới bán đồ, hay là tới quấy rối thế?
– Ưa thích là vô giá, ngươi nếu thật thích nó, dù nhiều tiền hơn nữa cũng đáng.
Phi Nghê đột nhiên mở miệng du du nói.
Ánh mắt nàng lưu chuyển liếc nhìn Lý Vân Tiêu, mỉm cười đi đến trước bàn, cầm Đông Hải Thải Điệp Ngọc trong tay chơi một chút, từ từ nói:
– Một trăm triệu cực phẩm nguyên thạch, không đắt, ta mua.
Mọi người đều giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807239/chuong-2095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.