Mục Nhất Thông suốt sắc mặt đại biến, cả kinh nói:
– Ngươi, các ngươi là người của Phù Diêu Thánh Cung?
Bốn chữ “Phù Diêu Thánh Cung” vừa ra, Lý Vân Tiêu cũng là cả người đại chấn, mạnh mẽ hướng về ba người ngóng nhìn đi.
Bế Nguyệt xấu hổ nũng nịu cười nói:
– Hì hì, nghĩ không ra Mục gia đại nhân cũng biết Phù Diêu Thánh Cung chúng ta, thật để cho ta mừng rỡ đấy.
– Hi hi hi…
Phía sau nàng hai gã nữ đệ tử cũng là nhịn không được che miệng mà cười, đều là xinh đẹp, minh diễm động nhân.
Mục gia huynh đệ tựa hồ đã không có cái loại cuồng vọng kiêu ngạo lúc trước, trái lại sắc mặt trầm xuống, hừ nói:
– Nghiễm Nguyên, ngươi nếu đã tìm Mục gia chúng, vì sao lại tìm tới Thiên Diệp Đảo Rõ ràng là đối với chúng ta không tín nhiệm!
– Ai nha nha, Mục gia đại nhân hiểu lầm.
Bế Nguyệt xấu hổ che mặt cười nói:
– Nghiễm Nguyên đại nhân đầu tiên là tìm đến Thiên Diệp Đảo chúng ta, chỉ là chúng ta thực lực hữu hạn, khó thành đại sự. Nghiễm Nguyên đại nhân lúc này mới tìm Đại đương gia của các ngươi. Có Mục gia huynh đệ ở đây, đừng nói chính là Đông Hải chi chủ, coi như là tứ hải cộng chủ, cũng là chớp mắt sẽ bị giết.
Mục gia hai người lúc này mới sắc mặt tốt đẹp hơn một ít, hơn nữa cũng có chút ngượng ngùng đứng lên, Mục Nhất Quân kinh ngạc nói:
– Tứ hải cộng chủ sợ rằng sẽ không phải dễ dàng giết chết như vậy.
Nghiễm Nguyên mặc kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807086/chuong-1942.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.