Nhưng Thâm Hải Cự Thú chi uy, sinh vật trong cùng hải vưucjcó thể trốn thì trốn, trốn không kịp đều run rẩy, nhưng những sinh vật ở nơi đây vậy mà như không có việc gì vậy.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, quát to:
– Coi chừng
Thủy Tiên bị hắn hô mà hoảng sợ, sau đó liền thấy Lý Vân Tiêu vọt tới chỗ nàng, một phát bắt được tay của nàng.
Sau đó trước mắt tối sầm, không có bất kỳ ánh sáng nào nữa, nước biển cuốn tới, cuốn hai người đi mất.
Nàng rõ ràng cảm nhận được thân thể Lý Vân Tiêu dán trên người nàng, loại khí tức khác phái ấm áp kia xông vào mũi, khiến Thủy Tiên chưa bao giờ trải qua thế sự toàn thân nhịn không được khẽ run rẩy lên.
– Sao thế? Bị thương à?
Trong bóng tối Lý Vân Tiêu kỳ quái hỏi:
– Chỉ là bị đại ngư ăn vào bụng thôi, không làm ngươi bị thương đấy chứ?
Chút đêm tối này tự nhiên không làm khó được Chân Thực Chi Nhãn của Thủy Tiên, nàng tự nhiên thấy được cảnh tượng kỳ quái bốn phía, quả thật là bụng một con cá.
Nhưng giờ phút này nàng không có bất kỳ tâm tình nào đi quản việc này nữa, mà run rẩy nói:
– Ngươi, ngươi, ngươi dám vô lễ với ta?
Lý Vân Tiêu nhướng mày, phát hiện mình đang ôm đối phương trong ngực, loại hương thơm xử nữ kia thấm vào ruột gan, cẩn thận ngửi một hơi…, hắn bất chợt nổi lên phản ứng.
Toàn thân Thủy Tiên càng run lên, run rẩy nói:
– Ngươi, ngươi, ngươi lấy cái gì đâm ta thế hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806961/chuong-1817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.