Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, nói:
– Xem Vương cung Đông Hải trước kia là nơi trấn áp Hồng Thạch thật sự rất đáng tin. Chỉ là không biết đã xảy ra biến cố gì, vậy mà khiến thủ bút bố trí lớn như vậy lại phải vứt đi.
Liêu Dương Băng cau mày nói:
– Vậy Bắc Minh Thiên Lộc có lẽ ở ngay bên duố rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Có lẽ như thế, nhưng nếu đã có thể vây khốn Bắc Minh Thiên Lộc thì chắc hẳn sẽ có hung hiểm, ta đi phía trước mở đường a, tất cả mọi người cẩn thận đi theo sau ta.
Thủy Tiên cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ: thì ra hắn là lo lắng ta sẽ gặp nguy hiểm, muốn tự mình chủ động đi dò đường.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm động vạn phần, hai gò má có chút ửng đỏ lên.
Hai người Lý Vân Tiêu và Bạc Vũ Kình đi đầu bay xuống.
Không gian đi vào bên trong hơi có chút cổ quái, khoảng cách nhìn như không dài như phải bay cực xa, rốt cục đã đáp xuống một hòn đảo, cũng là một cành hoa của Liên Hoa.
Hai người cẩn thận thằm dò trên hòn đảo, thỉnh thoảng bay thấp xuống trên từng đảo.
Võ giả còn lại cũng nhao nhao tìm khắp mọi nơi, trên mỗi đảo đều linh khí bức người, so với biển cả bên ngoài còn mạnh hơn rất nhiều, tựa hồ dưới mặt đất có linh mạch ẩn núp.
Một lát sau, mọi người đều hội tụ đến trên một hòn đảo lớn nhất.
Liêu Dương Băng nói:
– Sao hả, mọi người có phát hiện được gì không?
Thủy Tiên lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806960/chuong-1816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.